Ai cũng có một tuổi thơ quảng thời gian tươi sáng của cuộc đời, được cha mẹ nâng niu được che chở dưới bóng cổ thụ quê hương, được tự do ca hát dưới vòm trời xanh cao vời vôi.
Ngày ấy, dưới những luỹ tre xanh, tuổi thơ của tôi, của chúng tôi đã trãi qua những trưa hè ngạt ngào lộng gió, trên những con đường làng quanh co đầy những tre xanh trãi dài qua xóm nhỏ, chúng tôi đã có vô khối những trò chơi độc đáo, mạo hiểm và chúng tôi chơi một cách say mê cứ như đang chơi lần đầu tiên vậy.
Tuổi thơ của tôi trãi qua những trưa hè trốn ngủ, cố trèo lên những ngôi mộ cổ vừa to vừa thâm nghiêm để thả diều, là những buổi í ới gọi nhau đi tắm vang dội cả một bờ sông hoang vắng, những buổi chiều ì ạch bê bết dưới cánh đồng bắt cá, chờ đến tối mang nướng lên ngào ngạt. Những ngày nước nổi, nước mênh mang trắng xoá một vùng, chúng tôi lại đong đưa người trên những chiếc phao rộng để bắt dế, bắt cá rô và hái cả rau đắng, tuổi thơ của tôi cũng trãi qua những con đường mà ngày nào tôi cùng bạn bè đến lớp, những tiếng cười loá nắng, những góc phố nhỏ thấm đẫm những dấu chân qua, những câu đồng ca và cả bụi hoa nhài trăng trắng cuối vườn cứ toả hương dìu dịu .... tuổi thơ ơi .....
Rồi chúng tôi lớn lên, tất cả đều lớn. Bỏ lại sau lưng những cánh đồng chiều, cây rơm, đụn khói, chúng tôi tản bạt mỗi đứa một nơi bắt đầu cho công cuộc mưu sinh. Người ra đi cũng như người ở lại, tất cả đều không còn được nhìn lại những ngôi nhà nhỏ, những con đường làng quanh co khúc khuỷnh. Xóm nhỏ chuyển mình. Bờ sông hoang vu bổng một ngày nhộn nhịp. Nhưng tôi biết, trong đâu đấy tâm khảm mỗi người, tuổi thơ vẫn còn hiện diện một cách rõ ràng, sắc nét. Như đêm nay, chú bé ngày xưa trong tôi một mình ngồi trong căn phòng nhỏ, lắng nghe Mỹ Tâm hát, và biết đâu, trong bao căn phòng nhỏ khác, bạn bè tôi, tuổi thơ tôi vẫn đang trở về, mênh mang, tràn ngập ...