“Có ai về phía thương yêu xa xôi muôn trùng... cách biệt...
Một miền quê cũ có con sông màu xanh bát ngát.”
LA PLAYA là giai điệu nguyên thủy của bài hát quen thuộc do nhạc sĩ Phạm Duy đặt lời Việt. Nó nổi tiếng khi còn là một bản sô lô guitar không lời.
Khúc đàn La Playa mang đậm ảnh hưởng của dòng nhạc La Tinh nhưng thật ra bản nhạc này lại do một nhà soạn nhạc người Bỉ tên là Jo Van Wetter viết vào năm 1963, tức cách đây nửa thế kỷ. Tác giả bài hát tên thật là Georges Joseph Van Wetter, sinh trưởng trong một gia đình gốc flamand, nhưng cha mẹ ông đến lập nghiệp tại vùng Wallonie chủ yếu nói tiếng Pháp ở Bỉ.
Tuy không xuất thân từ một gia đình có dòng máu nghệ sĩ, những từ thuở nhỏ ông đã có năng khiếu âm nhạc. Thời niên thiếu, dù chưa được đào tạo bài bản, nhưng Jo Van Wetter chịu khó tự học đàn. Ông tham gia vào khá nhiều ban nhạc trẻ chuyên đi diễn tại các liên hoan địa phương và chủ yếu chơi lại các ca khúc thịnh hành từ những năm 1940 đến thập niên 1950. Pierre Barouh đặt lời ca mới bằng tiếng Pháp cho giai điệu. Khúc đàn trở thành một bài hát và được ca sĩ Marie Laforêt ghi âm vào năm 1964.
Sau thành công của ca khúc tiếng Pháp, nhiều phiên bản chuyển dịch khác lần lượt ra đời, kể cả tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Còn trong tiếng Việt, bài La Playa có ít nhất hai lời. Bài này từng được tác giả Phạm Duy phóng tác thành nhạc phẩm Dòng Sông Quê Cũ do nhiều nghệ sĩ như Ngọc Lan, Kiều Nga hay Thanh Lan ghi âm lại. Lời Việt thứ nhì, theo một số nguồn ghi chú, là của tác giả David Hà, có tựa đề là Biển vắng Thiên đàng.
Dòng Sông Quê Cũ (LV Phạm Duy)
“Có ai về phía thương yêu xa xôi muôn trùng... cách biệt...
Một miền quê cũ có con sông màu xanh bát ngát.
Ai có về chốn xưa giữa nắng ban chiều,
Xin nhớ qua cây cầu bắc ngang sông đào chốn quê nghèo.
Nhớ hôm nào chúng ta ôm hôn nhau trên cầu ngóng về,
Cùng yêu nhau nhé mãi bên nhau không ai chia rẽ.
Đâu có ngờ chúng ta số kiếp chia lìa,
Ta đã xa nhau rồi, vẫn tin em còn mãi mong chờ.
Dù ta xa cách bến vắng, cuộc đời triền miên,
Mà lòng còn như trôi trên, dòng sông nắng ấm.
Đời ta bao lũ cuốn sóng triền miên không ngưng,
Và ta ghé tới bến cũ để hết bơ vơ.
Có ai về phía con sông thương yêu êm đềm... gió thoảng...
Gởi người yêu cũ những tâm tư màu xanh ân ái.
Ai có về chốn xưa có mái tranh nghèo,
Xin ghé qua cây cầu nói tôi vẫn còn nhớ em nhiều.”