Phố của hôm nay vẫn thế. Hàng me cũ, con đường cũ, quán cũ, lối cũng mòn gót cũ. Nắng vẫn thế, gió vẫn thế, và cả những chú chim kia dường như cũng chẳng đổi thay. Hơi thở của thời gian ngưng đọng trên từng nhành cây, chiếc lá, trên mỗi lối đi, trên từng viên gạch.
Tình cờ một ngày tôi trở lại phố xưa, , thấy nắng đong đầy trên hàng me dường như vẫn đang rì rào khúc yêu thương ngày cũ. Nắng tháng Tư chúm chím, thềm nhà ai hoa trạng nguyên rực một sắc đỏ đến nao lòng. Một chú mèo con đang nằm dài sưởi nắng trên ban công. Phố thu mình vào một góc, như xa rời mọi ồn ào, tất bật và nhộn nhịp của đường dài ngoài kia.
Phố nhỏ khiêm nhường và tĩnh lặng, như một cao nhân lui về ở ẩn, chỉ lặng lẽ nhìn và chiêm nghiệm. Phố dài, sâu hun hút, chìm trong sắc xanh của những tán phượng, cành me. Tôi bước vào quán quen, chạnh lòng khi nhìn thấy màu áo trắng của mấy cô cậu học trò…
"Hỡi chiếc lá me xanh rơi trên đường xưa nắng hoa,
Còn nhớ góc phố thân quen bâng khuâng chờ nhau thiết tha.
Hỡi góc phố dịu dàng, và hàng me anh đưa em đi ăn kem mỗi chiều.
Hỡi góc phố dịu dàng, và nụ hôn tan êm rất mau trong ly chè kem."
Phố của hôm nay vẫn thế. Hàng me cũ, con đường cũ, quán cũ, lối cũng mòn gót cũ. Nắng vẫn thế, gió vẫn thế, và cả những chú chim kia dường như cũng chẳng đổi thay. Tôi thấy hơi thở của thời gian ngưng đọng trên từng nhành cây, chiếc lá, trên mỗi lối đi, trên từng viên gạch. Nhưng đôi mèo con năm ấy, giờ đã chẳng về nô đùa bên nhau nữa. Chỉ còn chú mèo em bơ vơ lạc lõng, cứ chơi mãi một trò chơi đuổi bắt kỷ niệm - cố công đuổi hoài, đuổi mãi... Nhưng khi chạm vào thì lòng lại nhói đau.
"Hỡi những chú chim xưa đang bay về đâu với ai,
Còn nhớ góc phố thân quen bâng khuâng chờ nhau thiết tha?"
Có phải những mối tình đầu thường dang dở? Nhưng có phải những mối tình đầu cũng thường đẹp nhất, ngọt ngào nhất? Và vì thế, những mối tình đầu thường khó quên nhất? Vẫn biết rằng thời gian chẳng thế nào quay lại, nhưng trong lòng vẫn nuối tiếc đầy vơi… Tôi không chạy trốn ký ức, mà quay về đối diện với ký ức, về với góc phố dịu dàng – phố của riêng tôi, của riêng em. Phố lưu giữ một câu chuyện vu vơ, không có bắt đầu, chưa kết thúc mà cũng sẽ chẳng bao giờ kết thúc, có lẽ thế.
Tôi bước ra khỏi quán quen, thấy trời trong như nước mắt, hương chè kem vẫn thoảng trên môi. Một hàng cây, góc phố, khoảng trời - nơi đâu cũng ắp đầy kỷ niệm. Kỷ niệm gọi mời, nhắc nhở, nài nỉ, thiết tha… Nhưng kỷ niệm ơi, hãy ngủ ngoan trong lòng con phố. Tôi chỉ có thể ngoái lại nhìn nhưng không thể mang theo. Bài hát ngày xưa vẫn ngân vang da diết:
"Hỡi góc phố dịu dàng, và hàng hoa anh mua cho em bông hoa học trò
Hỡi góc phố dịu dàng, và hàng cây với những đóa sao xoay xoay thời gian…"
Tình cờ đến rồi đi, thế thôi, phố nhé! Ta chẳng thể sống mãi với những điều dang dở, chỉ là một chút nhớ nhung, hoài niệm, giống như tìm về một chốn bình lặng để nghỉ ngơi sau một chặng đường dài mệt nhọc, rồi sau đó lại tiếp tục bước đi.