1. Có những con phố thuộc về ký ức. Là đêm tình nhân thơm ngát hương yêu, là mùi hương ngọc lan thao thiết gọi những bâng khuâng tình đầu. Phố xưa đấy. Vẻ đẹp nồng nàn trong tĩnh lặng, để những kẻ ly hương sẽ phải luôn hướng lòng về. Đó là những con phố của thủ đô, những con đường vắng thì thầm cơn mưa nhỏ, là lối thu vắng bồi hồi làn mưa trên phố quen gọi ai về trong tình em dịu dàng..Đó là những con phố của nơi nào đó, thuộc về quá vãng êm đềm. Để rồi khi ngồi trong phố nay, lòng người da diết nhớ phố trong ký ức. Và khi ấy, tiếng thương yêu êm đềm vang lên...
Có những đêm phố bình yên, người lữ khách đắm mình trong phố thị mà giật mình thương quá chốn làng quê. Nơi có giếng làng, có những kỷ niệm thủa ấu thơ như cây cổ thụ mọc vững vàng trong lòng, cho ai xa nhà níu vào mà chẳng bao giờ ngã...
Là những phố nghèo xưa, những mái ngói nghèo xưa, có người thiếu phụ đi trong sương, nhân ảnh mờ. Là những đêm bước chân lang thang hoài trên phố mà nghe mái ngói tâm sự những nỗi niềm cùng bao giọt sương gieo. Là tiếng còi tàu xa buồn ngoài sân ga cũ, phố vẫn bình thản đợi bước người về. Con người đã lớn lên cùng phố. Phố bao dung che chở. Phố yêu thương sẻ chia. Phố bảo bọc tâm linh...Là những con phố tình bất tận.
2. Có những con phố của thời chiến tranh. Bom rơi, đạn nổ. Lớp lớp người nằm xuống. Lớp lớp người vùng dậy. Là nỗi đau sinh ly tử biệt, là người già em bé buốt lạnh xót xa, co ro buồn nghe tiếng súng dội về. Phố chiến tranh, có người thiếu nữ xõa tóc hát kinh hòa bình. Lời nguyện cầu “Xin cho tôi yên ngủ một ngày, xin cho đêm không có đạn cay...Cho tôi đi xây lại hòa bình” vang lên đêm đêm. Khi chiến tranh về đốt lửa quê hương, phố xa xót những nỗi niềm. Phố đau đớn những căm giận. Phố buồn đau với những tuổi thơ không có tuổi thơ. Phố chia ly tan vỡ, với bao nhiêu lớp người gục ngã, phố – tổ quốc - đã tận cùng nỗi khổ mà kẻ thù vẫn không thôi dòm ngó từng ngày...Phố chiến tranh xót đau và căm giận sẽ vùng lên như những thiên thần, để niềm hạnh phúc về toả bóng yên vui dưới từng mái nhà, những kẻ thù xấu xa sẽ phải cuốn gói cho phố bình yên nối dài Huế -Sài Gòn- Hà Nội trong an vui. Nắng ấm và tiếng hồn nhiên của trẻ nhỏ sẽ cho phố xanh lại những niềm tin.
3. Tưng bừng phố hội nhập. Bàn chân người con gái Việt Nam tung tăng trên phố New York khi hoàng hôn, trên đại lộ xứ Phù Tang lúc sớm mai tĩnh lặng, ngắm những bông hoa đào mùa xuân nở rộ...Phố hội nhập là niềm hân hoan đón mừng những cơ hội. Những nụ cười nở hoa trên mỗi nét môi người. Phố hội nhập là niềm vui của người thiếu nữ, là niềm hãnh diện của các chàng trai, là nhịp điệu tưng bừng trong từng bước chân, câu hát...Những giai điệu rộn rã. Những tiết tấu sôi động. Lòng mỗi người bừng lên sức sống mới, thanh xuân như mùa vui của đất trời đang đến.