January 31, 2014

NẮNG THEO XUÂN VỀ

Xuân về giữa lúc đất trời còn ngái ngủ trong tấm áo mùa đông. Cuộc sống đang lẩn mình trong cái lạnh trần bì từ nhà ra đường với áo bông, khăn ấm. Trên mỗi con đường vào sáng sớm còn vương vãi những hơi sương đọng lại trên lá cỏ. Đâu đó người ta vẫn thấp thỏm mong chóng cho cái lạnh qua nhanh. Thì đó, nắng bỗng gõ cửa và nàng xuân cũng vừa bước tới.

Ca khúc: Anh cho em mùa xuân
Tác giả: Nguyễn Hiền
Ca sĩ: Quang Dũng
-----
Màu xanh dần dần sáng lên từ góc trời phía xa. Mùa đông lẳng lặng rút êm cùng những con gió bớt lạnh. Từ đâu mà những đàn én xuất hiện lượn lờ trên tầng không và gọi mời cảm giác khoan khoái. Cây cối đổi màu từ xám đen hiện dần lên màu nâu tươi mới. Lộc non mơn mởn nhảy nhót trên từng nhánh cây tưởng đã già cỗi. Khắp nơi cảnh vật chào xuân với tất cả vẻ đẹp thiên nhiên rạng rỡ. Lẫn trong đó, mỗi gương mặt người thêm chút tươi vui.

Xuôi ngược trên những con đường thành phố thường ngày hối hả, ánh mắt và nụ cười thêm thân thiện như chào đón xuân. Với bắt đầu rộn ràng chuẩn bị Tết, với sắm sửa mọi điều để xuân thật vui, những con người bận rộn gửi gắm tấm lòng mình nhiều hơn về với gia đình. Đây là quần áo mới, đây là nhà cửa sơn sửa khang trang. Này là mâm ngũ quả tươi ngon, này là những hồng bao lì xì mới cứng. Chợ xuân là tâm điểm của mọi người, mọi nhà mỗi dịp xuân tới.


... Lộc non vừa trẩy lá...

Anh cho em mùa xuân nụ hoa vàng mới nở chiều đông nào nhung nhớ
Đường lao xao lá đầy chân bước mòn vĩa phố mắt buồn vịn ngọn cây
Anh cho em mùa xuân, mùa xuân này tất cả lộc non vừa trẩy lá
Lời thơ thương cõi đời bầy chim lùa vạt nắng trong khói chiều chơi vơi.

Lặng lẽ và nồng ấm hơn là không khí Tết đến xuân về trên những làng quê yên bình. Màu xanh tràn khắp muôn nhà với từng mầm mạ mới lên. Vụ mùa chiêm lại bắt đầu trong không khí nô nức từng phiên chợ chộn rộn. Trong khi người lớn bận mải lo toan mâm cơm giỗ tổ tiên thì trẻ con rí ráu kể nhau nghe nhà mình có đồ mới sắm.

Nhưng tất cả mọi vật đều nằm trong vòng xoay thường ngày. Vẫn là cánh đồng xa còn đổ ải thơm mùi đất mới, những triền đê ngoằn ngoèo ôm lấy khóm tre làng, là những con sông uốn lượn bồi lên phù sa hay phiên chợ vẫn rộn rã kẻ mua người bán. Ở đây chỉ có một điều khác là xuân về không riêng cho từng nhà mà nó hòa chung trong cả xóm làng, hướng về cả dòng tộc.

Đất mẹ đầy cỏ lúa đồng xanh xa mấy mùa
Ngoài đê diều căng gió thoảng câu hò đôi lứa
Trong xóm vang chuông chùa trăng sáng soi liếp dừa
Con sông dài mấy nhánh cát trắng bờ quê xưa

Xuân thêm hồng và lòng người thêm say với niềm vui năm mới. Xoay vần cả bốn mùa chỉ có xuân là như trao đi nhiều yêu thương và tình cảm nồng hậu nhất. Dù miền xuôi hay mạn ngược, dù trong Nam hay ngoài Bắc thì con người sống cùng dải đất cong cong hình chữ S cùng hướng về cái Tết cho gia đình, cho cộng đồng hồn hậu. Cuộc sống bởi thế thêm trường kỳ với tấm lòng rộng mở, tình yêu thương thêm nặng đầy. "Tình yêu non nước này bài thơ còn xao xuyến rung nắng vàng ban mai”…


January 30, 2014

CHÉN RƯỢU CUỐI NĂM



Nâng chén rượu ngang mày
Mời bạn bè xa tít
Mỗi đứa một phương trời
Tương lai còn mờ mịt
 Thương bạn như ngựa thồ
Mệt nhoài lên đỉnh dốc
Một mình như cây khô
Gõ nhịp đời lóc cóc
 Thương ta nửa cuộc đời
Chạy kiếm áo cơm rơi
Bao nhiêu mơ ước cũ
Chỉ là giấc mơ thôi
 Thương bạn kiếp tha hương
Mỏi gối giữa vô thường
Chiếu chăn buồn xứ lạ
Tiếng vạc gầy trong sương
 Thương ta đời não nề
Đường vạn dặm sơn khê
Tháng này qua năm khác
Không có nėo trở về
 Ta ít khi uống rượu
Chiều cuối năm một mình
Rót chưa đầy miệng chén
Độc ẩm giữa lặng thin

TÌNH CA


Cách đây gần 6 thập kỷ, nhạc sĩ Phạm Duy hoàn thành nhạc phẩm"Tình ca". Đương nhiên là một khúc hát ca ngợi Tình yêu. Nhưng khác với lẽ thường, ca khúc này không dành cho tình yêu nam nữ mà một thứ tình yêu cao cả hơn nhiều - thứ tình yêu mà mỗi người cần có, phải có- tình yêu quê hương. 
Tôi yêu tiếng nước tôi... 

Tình yêu quê hương có điểm xuất phát khác nhau ở mỗi người. Nó có thể là hình ảnh bà mẹ tần tảo nuôi ta khôn lớn, một mái tranh nghèo đầy ắp kỷ niệm tuổi thơ, một cánh cò bạt gió chiều đông phù hợp với tâm trạng, một lũ chuồn chuồn khiêng nắng qua dòng sông hiền hoà, đôi mắt vời vợi của ngưòi thiếu nữ thay lời muốn nói. Song có lẽ đối với rất nhiều người, cũng giống như tác giả, tình yêu quê hương bắt nguồn từ những lời ru của mẹ: 
"Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi. Mẹ hiền ru những câu xa vời. À à ơi, tiếng ru muôn đời". 
Tiếng ru, thứ tiếng ngọt ngào đằm thắm của người mẹ đến với ta khi ta vừa ngỡ ngàng mở mắt chào đời chính là tiếng Việt, một gia tài vô giá, có lịch sử lâu đời gắn liền với bao nhiêu biến cố thăng trầm của quá trình dựng nước và giữ nước: 
" Tiếng nước tôi/ Bốn nghìn năm ròng rã buồn vui. Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi..." 
Tiếng nói, vốn là phương tiện để giao tiếp giữa người và người trong một nước đã trở thành phương tiện để hình thành một dân tộc và thống nhất một quốc gia. Song với chúng ta, do hòan cảnh đặc biệt của đất nước, tiêng Việt còn trở thành một sợi chỉ vô hình ràng buộc hàng triệu người Việt tha hương trên khắp thề giới. Đã biết bao nhiêu lần nước mất, nhà tan, kẻ xâm lược tìm trăm phương nghìn kế để đồng hoá nhưng tiếng Việt vẫn mãi còn để viết lại những trang sử hào hùng, để làm nên những tác phẩm văn chương bất hủ.

Tình yêu quê hương luôn là ngọn lửa cháy sáng trong tim mỗi người.
Từ điểm xuất phát là tình yêu sâu đậm đối với "tiếng nước tôi", tình yêu ấy mở rộng thành tình yêu đất nước. Vẫn dòng nhạc mượt mà và trữ tình, lời ca vẽ ra môt đất nước thanh bình: "Nằm phơi phới bên bờ biển xanh", với sự hùng vĩ của "dãy Trường Sơn ẩn bóng hoàng hôn", với cội nguồn dân tộc "núi rừng cao miền Bắc lửa thiêng"... Yêu tiếng Việt, đất nước Việt chính là yêu con người Việt qua hình ảnh rất đỗi yêu thương là người nông dân mà cách đây sáu thập kỷ, đó là "những bác nông phu", người: "Đội sương nắng bên bờ ruộng sâu. Vài nghìn năm đứng trên đất nghèo. Mình đồng da sắt không phai màu". Những người ấy đã là những người dân tộc sẽ ngàn đời biết ơn vì công lao mở nước, với tấm áo nâu bạc phếch và thấm đẫm mồ hôi. Họ cũng chính là: "Những anh hùng của thời xa xưa. Những anh hùng của một ngày mai". Giai điệu tuyệt vời của "Tình ca" hay hồn sông núi Có lẽ nên nghe Tình ca dưới hình thức nhạc không lời để cảm nhận hết giai điệu tuyệt vời mà không lo bị ca từ sự mê hoặc. Phạm Duy chia sẻ quá trình sáng tác bản Tình ca như thế này: Sau khi tung ra Tình Hoài Hương, tôi có ngay bài Tình Ca xưng tụng tiếng nói, cảnh vật và con người Việt Nam. Mùa Xuân năm đó, trong gian phòng bốn thước vuông ở căn nhà gỗ ngõ Phan Thanh Giản, tôi vừa bế con (Phạm Duy Minh mới ra đời) vừa hát: "Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi/ Mẹ hiền ru những câu xa vời, à à ơi tiếng ru muôn đời...
Bài Tình Ca này không còn thẳng băng ruột ngựa như những bài ca kháng chiến trước đây. Bây giờ nó muốn gắn bó tất cả người dân trong nước bằng một tình cảm thống nhất: tôi yêu tiếng nước tôi, yêu đất nước tôi, yêu người nước tôi. Thật là may mắn cho tôi là nói lên được phần nào bản sắc quốc gia (identité nationale) qua bản Tình Ca này.

Trong quá khứ, các bậc tiền bối chưa kịp làm công việc đó vì đã có lúc chúng ta có một cuộc nội chiến khá dài. Đó là 200 năm phân tranh giữa hai miền Đàng Ngoài - Đàng Trong. Trong khoảng từ những năm 1600 cho tới 1800, người trong nước khó có được sự đồng nhất quốc gia. Đàng Ngoài, sĩ phu Bắc Hà không có thời gian và phương tiện để tìm hiểu bờ cõi giang sơn mỗi ngày một thêm bành trướng với cuộc Nam Tiến. Đàng Trong, sĩ phu bận bịu với những lo toan kiến thiết ở địa phương. Miền nào kẻ sĩ phải phục vụ vua quan của miền đó. Tuy là một nước nhưng có hai bộ máy chính trị và văn hoá. Do đó, chưa hề có tác phẩm nào nói lên được một ý thức quốc gia toàn diện. Tới khi nhà Nguyễn thống nhất sơn hà và đất nước mở rộng hơn nữa về phía Nam, trong khoảng 50 năm ngắn ngủi, các nhà nho của triều Nguyễn chưa kịp đưa ra một hình ảnh quốc gia trọn vẹn nhất thể, nhất tề, nhất trí thì người Pháp tới xâm lăng Việt Nam. Trong 80 năm nô lệ sau đó, bản sắc quốc gia trong văn học nghệ thuật Việt Nam chưa kịp hình thành thì bị xé nát bởi chính sách chia để trị của Pháp, cố tình đề cao sự khác biệt giữa ba miền và giữa những người dân trong một nước, khiến ta mất đi ý niệm quốc gia đồng nhất. Khi có những phong trào phục quốc như Cần Vương, Văn Thân... ý thức quốc gia vẫn còn mang ý niệm bảo hoàng, phong kiến.
Định mệnh khiến cho tôi, một cá nhân tầm thường, qua một bản Tình ca ngắn ngủi, đưa ra khái niệm con người Việt Nam với địa dư, lịch sử và tiếng nói chung của một dân tộc đã từng chia sẻ với nhau trên vài ngàn năm lẻ. Tôi làm được việc này vì tôi có may mắn được đi ngang đi dọc nhiều lần trên bản đồ hình chữ S, gặp gỡ đủ mọi hạng người trong xã hội, nhất là được sống với những nổi trôi của lịch sử từ thời thơ ấu qua thời vào đời tới thời cách mạng kháng chiến. Bài Tình Ca được mọi người yêu thích ngay. Nó nói tới quê hương đất nước nhưng cũng nói luôn tới tiếng nói và con người nữa.
Là bài hát tình ca quê hương nhưng nó còn là bài hát tình tự dân tộc. "Tình ca đã lặng lẽ chiếm trọn tâm hồn tôi" Một Việt kiều đã đứng tuổi tâm sự: "Tôi vốn không chú ý âm nhạc. Khi ở trong nước, tôi đã nghe đôi lần Tình ca của Phạm Duy nhưng cũng không mấy xúc động. Đến khi đưa chân ra định cư ở hải ngoại, nghe một lần rồi hai lần... Tình ca đã lặng lẽ chiếm trọn tâm hồn tôi, nói giùm tôi nỗi nhớ day dứt về nơi chôn rau cắt rốn của mình, nhắc nhở hòai niệm về cội nguồn của dân tộc".
Nghe Tình ca, chúng tôi cứ ngồi yên lặng mà lòng nao nao đến quặn thắt. Vì sinh kế, chúng tôi phải sống xa nhau. Chúng tôi thèm được gặp nhau để nói đôi ba câu tiếng Việt cho đỡ nhớ nhà. Hơn thế nữa, nó là tiếng thao thiết của người mẹ Tổ Quốc nhắn nhủ, thủ thỉ, tâm tình với những đứa con xa quê.
Tình ca, với nội dung súc tích trở thành một biểu tượng của hoà giải yêu thương vì sự thống nhất trong ngôn ngữ, trong lịch sử hào hùng của đất nước và trong sự thương yêu những con người chân lấm tay bùn, máu mủ ruột rà. Và tôi chợt nhớ một khổ thơ của Lưu Quang Vũ:
"Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển. 
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya. 
Ai ở phía bên kia cầm súng khác. 
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về".


January 29, 2014

CUNG CHÚC TÂN XUÂN _ GIÁP NGỌ 2014


CÂU CHUYỆN ĐÊM GIAO THỪA





Những lần vào cuối năm, vào những ngày sửa soạn tống biệt năm cũ để chào đón năm mới, tôi lại thấy lòng nao-nao xúc động khi nhớ đến những cái tết ở quê nhà, những lần dạo phố trong những chợ hoa đông người, những bản nhạc vui nhộn về xuân từ những cửa tiệm 2 bên đường phố, những đống dưa hấu chất cao như núi với những lời mời đon đả, những vại hạt dưa, bánh mứt đủ màu sắc, những phong pháo đỏ ối treo lơ lửng trước cửa tiệm, những chai rượu, những hộp trà hảo hạng gói giấy bóng đỏ lấp lánh khi ánh nắng chiếu vào làm nổi bật không khí, sắc thái của những ngày tết đang đi về. Những đôi tình nhân đắm chìm trong cái hạnh phúc mùa xuân như cây cỏ cũng tươi mát say tình trong khí trời đổi mới. Bởi thế mỗi lần Tết sắp đến, dù là Tết Dương Lịch, hay Âm Lịch tôi vẫn cảm thấy bồi hồi, nhớ nhung về những gì đã mất, nhớ nhung về những tình cảm đầu đời man mác nào đó. Nhưng có một cái Tết nơi quê nhà, cái Tết mà tôi đã trải qua với đầy sợ hãi, hoảng hốt để cuối cùng lại thấy đó là một sự khôi hài mà không bao giờ quên được.


Khi đất nước đổi thay, đổi thay tất cả, cuộc sống trở nên xáo trộn, mọi người đều chới với, khi cánh cửa tự do đã khép lại đàng sau. Những ngày lễ lớn như lễ Giáng Sinh, lễ Phật Đản đều bị bác bỏ. cũng như đảo lộn cả vấn đề ăn tết, đón giao thừa... Nhà nước tuyên bố Lịch đã in sai ngày Tết Âm Lịch. Vì thế đã có nhiều nơi đón Ông Bà không cùng ngày, có nơi vừa làm lễ đón Ông Bà xong thì mới biết là đón Ông Bà về ăn Tết quá sớm. Có nơi lại đón Ông Bà về quá muộn, nên tôi cũng chẳng hiểu cái Tết năm đó Ông Bà có thông cảm cho con cháu về ngày giờ đưa đón lộn xộn, và có về được để cùng chung những ngày Tết bất hạnh với con cháu hay không? 

Chúng tôi, tuổi trẻ của chúng tôi cũng mang chung số phận như nhau, đắm chìm, ẩn mình trong bóng tối như những con chim non nép dưới đôi cánh mẹ để sau đó từ từ bắt đầu nhón nhén bước ra với những bước chân chim dọ dẫm, ngập ngừng nhưng thận trọng. Vài năm sau ngày CS cưỡng chiếm miền Nam, tuổi trẻ chúng tôi đã thật sự vươn lên trong cuộc sống đe doạ, hồi hộp, u ám của thời cuộc. Những khói thuốc lại được thả những vòng tròn mờ đục lên cao bên những ly cafe đen đậm. Những tiếng nhạc êm dịu len lén vọng ra từ một góc phòng với những bàn ghế thô sơ, mộc mạc. Những quán cafe trữ tình cũng được mọc lên với những tiếng đàn dương cầm dìu dặt trong ánh sáng lung linh toả ra từ những cây nến được chủ quán lãng mạn thắp lên trên mỗi bàn. Rồi những bản nhạc ngày xưa được sống lại một cách thận trọng để rồi một vài ngày sau đó thấy quán bị niêm phong và chủ quán đã bị đưa đi đến một nơi nào đó trong hay ngoài thành phố mà không ai biết đến. Thế nhưng đâu đó vẫn còn những tiếng hát ngày xưa mà CS đã dùng danh từ "Nhạc Vàng" để đặt tên cho những nhạc phẩm tình cảm êm dịu. Các cán bộ trẻ tuổi như chúng tôi cũng đam mê loại nhạc này không kém. 

Tuổi trẻ chúng tôi là đó, chúng tôi không còn sợ sệt như những năm tháng đầu khi có sự hiện diện của những người muốn thay đổi cuộc sống chúng tôi, thay đổi cái hạnh phúc, cái tự do mà chúng tôi đang có. Tuổi trẻ bắt đầu vui đùa, tổ chức các buổi dạ vũ nho- nhỏ, thu gọn trong đám bạn bè, tổ chức trong những ngôi nhà bị đánh tư sản mại bản hay trên một tầng lầu cao nhất của những building như Tổng Phát Hành Báo Chí Nam Cường chẳng hạn. Sau khi Ông Nam Cường bị bắt đi học tập "cải tạo" thì cái building của Ông cũng bị nhà nước tịch thu, trưng dụng. Sau một thời gian giằng co, khiếu nại, nhà nước đã chấp thuận cho thân nhân của Ông Nam Cường được ở vào những tầng lầu trên, còn tầng dưới thuộc sự cai quản của nhà nước, dùng làm cơ-sở. Các quý tử của Ông Nam Cường thuộc cái loại "chơi bời, hư hỏng, truỵ lạc" theo lối chê bai của chính quyền CS. Mỗi lần tổ chức dạ vũ nho nhỏ, chúng tôi lại được nhỏ tai, thầm thì, hẹn giờ giấc để rồi sau đó tổ chức ngay trước mũi của nhà nước nhưng trên lầu 7 của building, tầng cao chót thật là an toàn và hấp dẫn. Chúng tôi trang trí khung cảnh như sống lại những khoảng khắc ngày xưa. Đứng trên cao có thể nhìn xuống thành phố nườm nượp xe dạp bên dưới và cũng có thể quan sát những gì có thể xảy ra ở tầng dưới. Khi tất cả bạn bè đã có mặt đông đủ, thang máy được khoá lại và nếu có bị động tĩnh chúng tôi chỉ cần tản mác vào các phòng trống trong các tầng khác mà không sợ bị khám phá, vì nếu Công An có leo lên đến lầu 7 thì e họ cũng chẳng còn sức để đi kiếm các thủ phạm "hư hỏng" như chúng tôi nữa. Thế là mọi người cứ việc vui đùa quay cuồng bên nhau để quên đi một thực tại quá nhiều đổi thay và cay đắng. 

Những buổi vui chơi như vậy không bao giờ thiếu vắng vào những dịp lễ lớn. Tuổi trẻ của chúng tôi là thế, chúng tôi đã mất mát quá nhiều bởi chiến tranh. Bởi một cuộc chiến phi-lý giữa 2 miền Nam - Bắc... Tuổi trẻ của chúng tôi sống vội vã, không có sự thong thả, bình an học hành, chúng tôi bị dồn nén bởi vận nước ngả nghiêng, bởi sự thăng-trầm của những người đi làm lịch sử. Tuổi trẻ của chúng tôi là đấy, trong đó có Tôi và Chàng... chúng tôi gặp nhau vào một thời điểm tối đen tận cùng của đất nước. Chàng như một bại chiến trở về bơ phờ mệt mỏi. Ngày nào cũng thấy Chàng ngồi uống cafe với điếu thuốc trên tay, im lim ở một quán nhỏ nơi góc đường Lê Thánh Tôn nhìn người qua lại như một giải trí nhẹ nhàng. Tôi quen Chàng, tôi đến với Chàng trong một tâm hồn bị mất mát, trong một khoảng trống dày đặc như sương mù. Chúng tôi tìm đến nhau trong sự chán đời, yêu đời và cay đắng đời để rồi tôi được nhâm nhi nho nhỏ "từ nay tôi đã có Chàng, có Anh ca hát bên đời líu lo..." hay chàng cũng sẽ "từ nay tôi đã có nàng, có Em xoả tóc đang ngồi trước sân..." để cùng góp nhặt những nỗi buồn của nhau chất thành đống cao như gom những chiếc lá vàng mùa thu và sẽ bay tản mác trước những cơn gió thời cuộc. Chúng tôi bên nhau, bên những ly chanh đường tuy không còn ngọt lịm như môi Em. Chúng tôi bên nhau, bên những ly cafe đắng ngắt như cuộc đời hiện tại. 

Hôm qua, vợ chồng dược sĩ Ái, Liên hỏi: 

- Ê! quý vị có muốn đi nhảy đầm không? tụi này định tổ chức dạ vũ Tất Niên đó, chỗ này kín đáo và ngon lành lắm, không sợ bị bể đâu. 

Chàng và Tôi nhìn nhau im lặng giây lát, chàng hỏi anh Ái : 

- Ông tổ chức ở đâu vậy? 

- Ở đường Trần Bình Trọng, gần đường Nguyễn Trãi. Cô bạn của Liên có nhà, gia đình cô ấy bị đánh tư sản mại bản bắt đi Kinh Tế Mới, nhà chỉ có 2 chị em thôi. Đừng sợ, tụi này bảo đảm mà lo gì, mỗi cặp 20 đồng. 

Chàng thận trọng hỏi thêm: 

- Nhưng nhà có cửa sau không? 

- Có. 

Tôi và Chàng nhìn nhau e-ngại, chàng bảo anh Ái: 

- Chiều tụi này trả lời, nhưng có đông không? 

Anh Ái vỗ vai chàng trấn an: 

- Tụi này không rủ đông, chỉ rủ bạn bè thân thôi, khoảng 20 cặp, nhưng nhà rộng và rất an toàn. 

- Nhưng nếu tụi này đi thì gặp Ông Bà ở đâu? 

- Hai người cứ ngồi uống nước ở góc đường Nguyễn Trãi và Trần Bình Trọng, khoảng 7g30 tụi mình bắt đầu đi vào. Lúc đó trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, nếu thấy tụi này đứng lên thì cứ thản nhiên đi vào từng cặp kẻo hàng xóm để ý. 

Hai đứa nửa muốn đi, nửa không vì còn nhút nhát. Chàng mà bị bắt thì chắc phải đi học tập e không có ngày về vì là dân ka-ki. Tôi mà bị bắt thì chẳng phải đi luôn như Chàng nhưng cũng chết một đời vì đã để Bố Mẹ mất mặt với bà con họ hàng, xóm giềng. Đến chiều, không khí mát mẻ của những ngày đầu năm với những xôn xao tiệc tùng ở nhà người này, người kia cũng đủ làm chúng tôi nôn nao, vả lại vợ chồng anh Ái lớn tuổi chắc phải cẩn thận nhiều, mà chàng thì cũng ham vui nên đã đóng tiền cho buổi dạ vũ bỏ túi tối hôm đó. Thế là chúng tôi cùng nắm tay nhau mạnh dạn lên đường, không biết đó là con đường sẽ đưa chúng tôi tới Thiên Đàng hay xuống Địa ngục? chúng tôi cũng quên nghĩ đến điều đó. 

Tối đó, tôi nói dối Mẹ là Chàng sẽ đưa tôi đi dự Tất Niên ở nhà một người bạn và sau đó chúng tôi sẽ dự lễ nửa đêm ở nhà thờ Đức Bà. Mẹ dễ dãi vì đêm đó là đêm Giao thừa, tuy thời buổi hiện tại không lấy gì là vui cho lắm để bày vẽ tiệc tùng, ăn uống linh đình như những năm trước, nhưng Ba Mẹ cũng làm một cái tiệc nhỏ khiêm nhường trong gia đình cho mọi người như bao nhiêu gia đình khác. ba Mẹ thông cảm cho chúng tôi còn trẻ nên cho phép chúng tôi vui chơi với bạn bè vào những dịp lễ đặc biệt trong năm. Mẹ biết tôi là con bé ham vui nhất nhà nên cứ thỉnh thoảng lại nhắc chừng sợ tôi quên: 

- Thời buổi này không phải như ngày xưa, con đừng có ham vui mà nhảy với nhót rồi bị bắt cho khổ thân mà Bố Mẹ lại phải xấu hổ với xóm giềng, họ hàng... có gì là Bố mày giết chết đấy con ạ. 

Mẹ thì bao giờ cùng hăm doạ, và tôi lúc nào cũng ngoan hiền nhất nhà, không bao giờ đi chơi về nhà quá 8g tối. Chỉ có những đêm đặc biệt như Giáng Sinh hay Giao Thừa, bất kể Giao Thừa nào tôi cũng được đi chơi về muộn mà không phải áy náy, nhưng cũng chỉ cỡ đến giờ tan lễ nửa đêm mà thôi. Vì thế Mẹ lúc nào cũng yên trí con gái Mẹ rất ngoan đạo, vì sáng hôm sau tôi lại theo Mẹ đến nhà thờ để xem lễ bù cho đêm hôm qua. Tối ấy, Chàng chở tôi bằng chiếc xe đạp mi-ni nhẹ nhàng lên dốc cầu Trương Minh Giảng vì tôi "Mình hạc xương mai" nên Chàng cứ phơi phới lái xe vèo-vèo lên dốc cầu mà không cần phải thở hổn-hển, hỳ-hục như những lúc Chàng phải chở một cô bé mát da mát thịt nào đó phía sau...(tôi chỉ đoán thế thôi!}. 

Khi vào trong nhà, 2 đứa ngạc nhiên vì có đủ mặt bạn bè, không thiếu một ai. Tiếng nhạc dồn dập như làm tan biến sự sợ hãi, hồi-hộp trong tôi khi mới bước vào. Tôi và Chàng vui với cái vui của mọi người trong căn phòng kín đáo, say sưa trong tiếng nhạc, trong vòng tay nhẹ nhàng lả lướt của Chàng, tôi thì thầm: 

- Mình không đến đây tối nay thật là uổng phải không anh? 

Và Chàng, "chàng cũng cho như thế!... ra ta hợp tâm đầu". Đang say mê quay cuồng trong tiếng nhạc, trong điệu nhảy, bỗng có tiếng chó sủa ầm ĩ, tiếng chân người chạy dồn dập, tiếng súng lên đạn lách-cách, tiếng quát tháo: 

- Đứng im, mọi người đứng im tại chỗ, ai chạy bắn bỏ. 

Cả một trời sợ hải, thảm não đổ ập lên tôi, tôi bủn rủn trong tay Chàng, tôi run-rẩy như tận thế đang gần kề. Mọi người im phăng-phắc. Anh Ái nói nhỏ: 

- Mọi người cứ bình tĩnh, giả bộ ăn uống như không có chuyện gì xảy ra. 

Người này nhanh tay xoá những giòng chữ bay bướm viết trên bảng, người kia quét vội những bột phấn trên nền nhà như muốn xoá kỹ những dấu tích phù phiếm vừa rồi. Vài tên Công-an phường đội nhảy vào trong nhà chỉa súng, hò hét ầm ĩ như ngoài mặt trận: 

- Các anh, các chị tụ họp ở đây làm gì? nhảy nhót hả? 

Anh Ái lên tiếng: 

-Dạ không anh, chúng tôi chỉ tụ họp bạn bè ăn tất niên như mọi người, như các anh thôi. 

Anh Ái chưa dứt lời, tên Công an đã quát lên: 

-Láo, chúng tôi ăn uống đàng hoàng chứ có nhảy nhót như các anh, các chị bao giờ. 

Anh Ái yên lặng cầm ly nước lui ra sau. Chàng cầm miếng bánh đưa cho tôi an ủi: 

- Ăn đi, đừng sợ, không sao đâu. 

Cầm miếng bánh trong tay chàng, tôi run lập-cập làm miếng bánh như muốn rơi lại xuống đĩa, tôi thì thầm: 

-Em sợ quá, lỡ có chuyện gì Ba Mẹ giết em chết... 

Bỏ miếng bánh xuống, nước mắt đoanh tròng, miệng tôi khô cứng, lưng tôi lạnh buốt vì sợ. Trước mắt tôi không còn thấy gì ngoài đôi mắt nghiêm nghị của Ba Mẹ, chàng vỗ nhẹ lên tay tôi nói vừa đủ cho tôi với Chàng: 

- Không sao đâu, cứ bình tĩnh, liệu trốn đi nhé, đừng có đi theo nghe không? mặc kệ tụi nó hăm doạ, đừng sợ. 

Chàng biết tôi là con bé chậm chạp và nhút nhát nên cứ dặn đi dặn lại bên tai. Tên Công-an đi vòng quanh căn phòng, nhìn tận mặt mọi người, hách-dịch, hất mặt hỏi trống không: 

- Tiệc tùng gì mà chỉ có vài cái bánh, cái kẹo, nước ngọt? Các anh, các chị ăn mặc lố lăng như thế đấy hả? 

Trời ơi, chúng tôi ăn mặc bình thường có gì đặc biệt lắm đâu, chỉ gọn gàng, lịch sự và dĩ nhiên là đẹp mắt hơn mọi ngày một tý, thế mà cũng ngứa mắt nhà nước. Tiếng Cô Chủ nhà người Nam nói giọng thật dễ thương, nhõng-nhẽo: 

-Dạ không anh, tụi em chỉ có tố chức party thôi chứ có nhảy nhót gì đâu anh. 

Tên Công-an quay lại nhìn người đẹp, hơi dịu giọng, nhưng còn gắt nhẹ: 

- Party là cái gì? 

- Dạ tụi em chỉ tụ họp ăn uống mừng Tất Niên vậy thôi. 

Cô chủ nhà cất giọng oanh vàng thỏ-thẻ, tay cầm miếng bánh mời mọc: 

- Bánh ngon lắm, anh ăn với tụi em cho vui 

Hắn liếc nhanh nhìn cô bé, thấy cô cũng xinh xinh và dễ thương nên hắn nhẹ nhàng trả lời: 

- Để đó 

Cô chủ nhà lại nghịch ngợm đưa miếng bánh lên miệng tên Công An một lần nữa làm mọi người khúc khích trước trò đùa của chủ nhà. Hắn đỏ mẳt đảo mắt nhìn quanh mọi người rồi gắt lên: 

- Để đấy, làm cái "chò" gì thế? 

Một lúc sau, tên đi chung thì thầm với hắn điều gì, hắn dõng dạc ra lệnh: 

- Tất cả mọi người bỏ giấy tờ ra bàn. 

Hắn đi thu tất cả giấy chứng minh nhân-dân, một loại thẻ kiểm tra của chính phủ lúc đó dùng để đi đường, tôi không mang theo vì đàn bà con giá ít khi bị hỏi giấy tờ như đàn ông con trai nên Chàng lúc nào cũng phải mang giấy tờ bên mình. Hắn ra lệnh thu tất cả giấy tờ, và ra lệnh cho mọi người lần lượt theo hắn về Phường Công-An làm việc sau khi đã làm một màn giáo huấn, xỉ vả chúng tôi thật kỹ: 

- Các anh, các chị không biết thân, không biết xấu hổ, dám tổ chức nhảy nhót, các anh các chị chỉ có biết chơi-bời truỵ lạc, không chịu đi lao động. Mỹ, Nguỵ làm hỏng cuộc đời các anh, các chị... con trai thì tóc dài, mặc áo chim cò, con gái thì áo bỏ trong thùng, trông nhố-nhăng quá. Chúng tôi sẽ cho các anh chị đi lao động 3 năm để biết thế nào là vinh quang. 

Cô chủ nhà năn nỉ: 

- Anh tha cho, tụi em có nhảy nhót gì đâu... anh ăn bánh đi. 

Hắn hết thấy Cô chủ nhà dễ thương như lúc nãy nên gân cổ hét: 

- Không có tha gì hết, mọi người theo tôi về Phường Công-An làm việc, ai chạy bắn bỏ. 

Mọi người bình tĩnh lần lượt theo hắn, chỉ có cậu em của Cô Chủ Nhà được ở lại vì còn nhỏ, không tham dự trò chơi của chúng tôi. Chàng thì thầm bên tai: 

- Liệu trốn đi, đừng đi theo nghe không? 

Tôi nhìn quanh phòng, ngây thơ hỏi: 

- Nhưng trốn ở đâu? 

Chàng gắt nhỏ: 

- Thì trốn đại trong mấy kẹt tủ nào đó. 

Vừa nói, chàng vừa đẩy tôi đi, rụt rè tôi đứng nấp đại sau cánh cửa gần đó, nhưng ở đó cũng đã có một tên đồng cảnh ngộ đứng từ lúc nào. Tôi đứng sát vào người hắn, lúc đó tôi cũng chẳng còn nhớ câu mà cổ nhân thường nói "Nam, Nữ thọ thọ bất tương thân", nhưng trong sự sợ hãi tột cùng, lòng thương người cũng dấy lên trong tôi, tôi chợt nghĩ mình không thể trốn ở đây được sẽ bị lộ cả 2. Tội nghiệp hắn, hắn là con trai, nếu bị bắt sẽ nguy hiểm hơn, thế là tôi chậm chạp kiếm địa điểm khác, chỗ này cũng không lấy gì là kín đáo cho lắm, vì là khoảng trống chật hẹp giữa 2 kệ hàng vừa mới bị nhà nước tịch thu tài sản, hàng hoá, nhưng vì mặc áo quần màu đen hoà lẫn với bóng tối lờ mờ trong căn phòng nên tôi đã thoát được sự bắt bớ đêm hôm đó. Mọi người đã ra hết bên ngoài, căn phòng trở nên lặng-lẽ, im lìm. Ngoài sân tiếng người xôn xao bàn tán, tiếng hách dịch vẫn còn vọng lại: 

- Này anh kia, đi xích vào trong này, cô này đi lẹ lên chứ, ai có xe mang theo, ai chạy bắn bỏ nghe chưa? 

Lúc nào cũng nghe hăm doạ bắn bỏ, nghe sao ghê quá. Những tiếng chân xa dần, tiếng người bên ngoài cũng bắt đầu thưa thớt, tôi vẫn đứng đó như con mèo con, không dám động đậy và cũng không dám thở mạnh vì quá sợ. Ba Mẹ đâu có biết tôi hư đến thế, cứ nghĩ tôi ngoan lắm cơ mà... trời ơi! nếu bị bắt, hàng xóm, họ hàng biết được chắc Ba Mẹ tôi xấu hổ ghê lắm vì có đứa con gái ngỗ ngịch như tôi. Tôi không sợ bị la mắng, tôi chỉ sợ làm Ba Mẹ thất vọng và buồn thôi... Tôi chóng mặt, choáng váng vì vẫn còn sợ hãi. Tôi đứng đó thật lâu trong bóng tối dày đặc của căn phòng, tôi không biết đã đứng đó bao lâu nhưng đến khi định thần lại thì mới biết ngoài sân đã im hẳn những tiếng bàn tán lao xao của hàng xóm, không còn cả tiếng hách-dịch quát mắng như lúc nãy. Ngoài sân, trong nhà lặng như tờ, thỉnh thoảng giật mình vì tiếng chó sủa vang gần đâu đó. Tôi rón rén bước ra, cậu em của Chủ nhà thầm thì: 

- Họ đi hết rồi, chị ra đi. 

Cậu bé bật đèn, ánh sáng lờ mờ nhưng cũng đủ soi rõ những ngổn ngang trong phòng cùng với những khuôn mặt còn vương sợ hãi của những người may mắn trốn thoát. Anh Ái từ trên nóc nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, Yến chui ra từ đống quần áo lộn xộn sau tấm màn, một tên nào đó từ trên lầu phong xuống, và tiếng Liên kêu khẽ: 

- Anh Ái! Anh Ái đỡ Liên xuống. 

Mọi người cùng ngước nhìn lên, Liên đang kẹt cứng trong một hộc tủ trên cao, chúng tôi cùng bật cười nho nhỏ và không hiểu Liên làm cách nào mà lại chui vào trong ấy được, thật là chỗ an toàn hiếm có. 5 đứa nhìn nhau im lặng, mỉm cười về sự may mắn của mình rồi vội vã chia tay. Tôi yên tâm về phần mình sẽ không còn phải lo sợ Ba Mẹ buồn phiền về sự dại dột ham vui của mình. Nhưng còn Chàng?... số phận Chàng và các bạn sẽ ra sao? Tôi về nhà bằng cách nào khi ngoài đường không còn xe cộ qua lại? mà xe đạp thì lại đang ở phường công an với Chàng. Quýnh quáng chẳng biết tính làm sao, tôi đành liều đến thẳng phường để dò thăm tin tức của Chàng và các bạn, hy vọng sẽ không bị nhận diện và lấy xe đạp để về nhà vì đã gần 1g sáng. 

Chậm rãi bước về phía người Công-an đang ngồi gác cửa, thấy tôi đến gần, hắn đưa điếu thuốc lên môi hút một hơi dài, cầm súng đứng chờ tôi đến. Tôi nhỏ nhẹ lễ phép, giọng thật ngọt ngào mà Chàng chưa bao giờ được nghe: 

- Dạ thưa anh, tôi mới nghe Phường đang giữ một số người phải không ạ? 

Hắn dập tắt điếu thuốc đang cháy dở nhìn tôi: 

- Đúng, nhưng cô tìm ai? 

Sau khi giả bộ hỏi tên Chang có bị giữ ở đây không, tên Công-An hắng giọng, đổi cách xưng hô: 

- À có, nhưng chị là gì của anh ta? 

Tôi mắc cỡ, lúng túng nói nhỏ: 

- Dạ thưa... tôi là vợ ạ. 

Hắn hỏi giọng sống sượng, vô duyên làm tôi đỏ mặt: 

- Chị là vợ hả? thế có con cái gì không? nhà cửa ở đâu? 

Nghe câu hỏi bất lịch sự và cái giọng chua như dấm của hắn làm tôi ngượng vô cùng: 

- Dạ tôi có một cháu nhỏ, nhà ở bên Khánh Hội đó anh, nhưng xin anh làm ơn cho biết tại sao nhà tôi lại bị giữ ở đây? 

Hắn lên giọng giảng giải: 

- Thế chị không biết thật hả? Chồng chị với một nhóm người trong kia đã tụ họp tổ chức nhảy đầm trong khi nhà nước đã ngăn cấm nên mới bị bắt đấy. 

Tôi giả bộ sửng sốt kêu lên: 

- Chết, thật hả anh? tôi đâu có biết, thật không ngờ nhà tôi lại quá quắt đến thế, hẹn đón tôi thế mà bây giờ lại như thế này, khổ quá. 

Chàng chợt nghe cái giọng kêu trời của tôi, Chàng gọi tên tôi qua cánh cửa sắt, tôi tiếp tục giả bộ sừng sộ với Chàng trước mặt tên Công-an gác cửa: 

- Tại sao mình kỳ vậy? mình hẹn 10g đến đón sao lại để người ta chờ cả đêm? Bắt chước Mẹ, tôi lên mặt với Chàng: 

- Thời buổi này sướng lắm hay sao mà còn ham nhảy nhót. 

Nói đến đây tôi ngượng chín người như cảm thấy mình đang xỉ vả chính mình. Chàng thấy tôi đóng kịch hay quá, hay hơn cả kịch sĩ Kim-Cương nên Chàng cũng hoạ theo: 

-Thôi lỡ rồi về đi kẻo con khóc, đừng làm ầm ở đây nữa. 

Tôi đanh đá cứ như đã là vợ Chàng từ lâu, cứ như các bà vợ lâu năm kinh nghiệm vì chồng qua mặt nhiều lần không bằng: 

- Lỡ gì mà lỡ, thế này thì quá lắm rồi, thời buổi này mà còn ham vui, bỏ bê vợ con, để người ta chờ suốt cả đêm như vậy đó hả? Con cái chẳng thèm để ý, lúc nào cũng chỉ muốn đàn đúm nhảy nhót thôi. 

Tôi cứ đứng đó lải nhải, chất vấn Chàng tại sao và tại sao mãi. Tên Công An thấy tôi hung hăng vì tưởng tôi quá giận Chàng nên nhỏ nhẹ: 

- Thôi, chị bớt nóng, chị về đi kẻo cháu trông. 

Tôi vẫn đứng lải nhải: 

- Đó, thấy sáng mắt chưa? ham vui lắm mà, vợ con thì chẳng thèm lo, chỉ biết có cho mình thôi, bị bắt thế này thì làm sao đây? 

Chàng giả bộ xuống nước năn-nỉ: 

- Thôi về đi, đã bảo về đi kẻo con khóc mà cứ đứng đó cằn nhằn hoài. Chuyện lỡ rồi, khổ lắm nói mãi. Quay sang tên Công-An Chàng bảo: 

- Anh làm ơn đưa cái xe đạp màu đỏ nằm trong kia cho Bả về, cứ đứng đó cự nự hoài à. 

Tên Công-An mắc bẫy của Tôi với Chàng, len lỏi mãi mới lôi được chiếc xe đạp của tôi dựng sát bên trong, tôi cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ giận hờn. Tên Công-an đưa chiếc xe đạp cho tôi an ủi: 

- Chị về đi kẻo khuya lắm rồi, cháu nhỏ đang chờ, chị về trước đi, tý nữa anh ấy về, không sao đâu. 

Liếc thấy các bạn đang ở trong với Chàng cứ rũ ra cười vì phục cái tài đóng kịch của tôi, làm tên Công-An đang ngồi xem xét giấy tờ ở bàn phải quát lên: 

- Này các anh, các chị kia, làm cái gì mà ồn ào lên thế? có im lặng cho người ta làm việc không? 

Tôi vội cầm xe đạp quay ra, sau khi không quên cằn nhằn Chàng vài tiếng cho có lệ. 

Thật sự tôi là con bé ngoan của Ba Mẹ, chẳng bao giờ đi chơi đâu một mình nên chỉ biết con đường từ nhà ra chợ và từ chợ về nhà nên đêm hôm ấy chẳng biết đường về, lên xe cứ việc phóng một mạch vào hướng Chợ Lớn, giữa đêm khuya thanh tịnh với những ánh đèn mờ nhạt 2 bên đường. Chợt biết mình đi sai hướng, tôi lại vội vã quay xe trở lại đạp nhanh. Về đến nhà mọi người đã vào giường từ lâu, tôi gõ cửa nhè nhẹ sợ đánh thức mọi người dậy, Mẹ hỏi vọng ra: 

- Con đấy hả? sao về muộn thế? cả nhà chờ con mãi. 

Tôi đáp nhỏ: 

- Dạ tại bánh xe bị bể nên con về muộn. 

Vừa nói tôi vừa chạy nhanh xuống nhà dưới rửa mặt, leo vội lên lầu để tránh những câu hỏi của Mẹ. Nằm trên giường mắt vẫn mở to như cố gom góp lại những gì kinh hoàng vừa xảy ra. Tạ ơn trời tôi đã không bị bắt. Đã không để Bố Mẹ phải lo âu vì sự ham vui của mình. Tôi chợt lo cho Chàng, liệu họ có thả Chàng ra như tên Công-An đã nói với tôi? hay họ sẽ đưa Chàng và các bạn của tôi đi lao động? trăm ngàn ý nghĩ lo sợ cho Chàng như đổ ập trên tôi, tôi thầm cầu nguyện cho Chàng thoát khỏi mọi sự khó khăn, bắt giữ, để tôi lại được gặp Chàng, để Tôi và Chàng lại có nhau, được nghêu ngao chở nhau bằng chiếc xe mi-ni bé nhỏ qua những con đường rợp lá me, để Chàng đưa tôi đến những quán cafe đông người để tôi được ngồi ngắm nhìn những khói thuốc vòng tròn bay lơ lửng trên không, để tôi được nhăn mặt nếm thử những giọt cafe đen đậm như đắng ngắt cuộc đời hiện tại. Hay để Chàng chở tôi đến những xe bán khô bò cho tôi được nhâm nhi những cọng đu đủ cay xè đến nỗi chảy cả nước mắt, như khóc cho tuổi thơ vỡ vụn của chính mình... tôi hồi hộp cho Chàng vô cùng và tôi cũng mơ mộng thật nhiều để rồi thiếp dần vào giấc ngủ mệt mỏi lo âu về sáng. 

Giật mình tỉnh ngủ khi ánh sáng len vào phòng qua những khe cửa sổ. Vội vàng sửa soạn đi gặp Chàng, tôi nhu mì nhìn bóng mình trong gương với chiếc áo bà ba đen duyên dáng được may cắt sau khi CS vào Saigòn. Trang điểm sơ sài, cột nhanh mái tóc vừa đủ dài bằng chiếc khăn lụa vàng, dắt vội xe đạp ra cửa, Mẹ kêu lên ngạc nhiên: 

- Con bé này hôm nay đi đâu sớm thế? Bộ không ăn sáng hả? 

- Dạ không, con không đói 

Vừa nói, tôi vừa đi nhanh như trốn tránh cái nhìn dò xét của Mẹ. Từ nhà tôi qua nhà Chàng bên Khánh Hội hôm nay sao xa quá, xa hơn mọi lần. Tôi cố đạp thật nhanh nhưng con đường hình như cứ dài thêm ra, như diễu cợt sự hồi hộp, lo lắng trong tôi. Đến nhà Chàng, Ông Cụ bảo đêm qua không thấy Chàng về, tôi nghe bủn rủn cả tay chân, tôi cuống cuồng sợ hãi, hay là họ đã giữ Chàng của tôi với các bạn tại một nơi nào đó để chờ đưa đi lao động "lấp sông, phá núi"? tôi thầm cầu nguyện quýnh quáng trong lòng, trời ơi! xin đừng bắt Chàng của tôi đi, hãy trả Chàng về cho tôi, Chàng là nụ cười, Chàng là nước mắt và dù Chàng có là trái đắng, tôi vẫn mong có Chàng ở bên cạnh, cho dù cuộc đời này có là ngõ cụt của hạnh phúc đi chăng nữa. Dựng xe trước cổng Phường đã bắt giữ Chàng và các bạn đêm hôm qua, tôi đến thẳng bàn giấy hỏi người Công An đang ngồi làm việc. Nhận ra tôi, hắn vội vã: 

- Chị đến đây có việc gì nữa vậy? 

Tôi lo âu: 

- Vâng anh làm ơn cho hỏi thăm những người bắt giữ đêm qua thế nào và nhà tôi ra sao ạ? 

Hắn kêu lên: 

- Ô hay! thế ông ấy không về nhà hả? chúng tôi đã thả mọi người về đêm hôm qua hết rồi, thế này thì quá đáng lắm. Đã vậy không về nhà với vợ con mà còn đi chơi nữa, đàn ông trong Nam hư hỏng quá. 

Nghe hắn nói, tôi như trút khỏi gánh lo âu trong lòng, vội đỡ lời: 

- Dạ chắc sau khi thả ra, nhà tôi không dám về nhà sợ bị cằn nhằn nên có lẽ ghé nhà bạn ngủ, chắc giờ này nhà tôi cũng đã về, cám ơn anh nhiều nhé! 

Nói xong, tôi vội vàng ra chỗ Chàng hay ngồi uống cafe, gặp Chàng, sự sợ hãi, lo âu như tan biến theo mây khói, hai đứa nhìn nhau cười cười như nhớ lại màn kịch đêm qua. Chàng kéo tôi đi ăn sáng, chưa kịp đi, đám bạn tối qua đã xúm quanh chọc tôi với Chàng, Vân đùa: 

- Tụi tao đâu có ngờ mày đóng kịch còn hay hơn cả kịch sĩ Kim-Cương, chỉ có cái là không thấy nước mắt thôi. 

Tôi vênh mặt đùa lại: 

- Dĩ nhiên là tao đóng kịch hay rồi, tao không khóc vì ông ấy dặn tao là không được khóc đó chứ. 

Thế là mọi người đều biết cái màn kịch của tôi đêm hôm qua, nhỏ em tôi phom-phom tiến đến làm tôi lo lắng xịu mặt: 

- Chết nhé, dám đi nhảy đầm để tý nữa bị bắt, em sẽ mách Mẹ, chị với ông ấy liệu hối lộ em đi. 

Tôi năn nỉ: 

- Ừ, nhưng đừng nói với Mẹ nha, hứa đi, đứa nào nói đứa đó có tội nghen! 

Hứa thì hứa thế chứ con bé thật là lẻo mép, vì vừa thấy mặt tôi Mẹ đã bảo ngay: 

- Cái con này đến là hư, Mẹ đã nói mà không nghe, đi đêm thế nào cũng có ngày gặp ma. Hèn chi mẹ thấy nó về êm ru, vội vàng leo lên lầu chứ không lục đồ ăn như mọi khi làm Mẹ cũng hơi ngạc nhiên... May mà không bị bắt, thời buổi này mà còn nhảy với nhót, mày mà bị bắt vì tội nhảy đầm là Bố mày giết đấy con ạ, lúc đó đừng có bảo là Mẹ không nói trước... 

Nghe những lời hăm doạ của Mẹ, tôi cười cầu hoà và tự hứa sẽ không bao giờ tham-dự những trò chơi "đùa với lửa" như vậy nữa, nhưng... với một điều là... Chàng đừng có rủ Em nữa đấy nha!... 

ST


January 28, 2014

HÁT "CÕI VẮNG" MÀ KHÔNG... VẮNG


Ca khúc: Cõi vắng
Sáng tác: Diệu Hương
Thể hiện: Trần Thái Hòa

 

Trần Thái Hoà có lẽ đã bắt được những xúc cảm ấy nên thăng hoa và tuyệt vời trong Cõi Vắng. Để cho tôi, cho những ai đang trên đỉnh cô đơn còn được phút sẻ chia đồng cảm.

Cái cảm giác mênh mang cô đơn đã gặm nhấm vào tâm hồn của tôi kể từ ngày em xa khuất. Chỉ còn lại trong tôi nỗi buồn mênh mang . Lòng tôi chỉ là một cõi vắng mênh mông.

Em ở chốn nào, cho tôi tìm thấy
Trong từng nỗi buồn, mênh mông còn đấy
Tôi ngồi lặng lẽ sầu
Riêng tôi trong cõi vắng
Trông đợi bao giờ, tình ấy vẫn xa xăm

Rồi những đêm trăng lên, cái màu bàng bạc mà lạnh lẽo vô cùng, Âm nhạc đã giúp làm vơi đi nỗi vắng lạnh. Vẫn là tiếng hát trầm ấm , da diết của Trần Thái Hoà như vỡ oà những cảm xúc của tôi. Và tôi nhớ đến em, nhớ đến những ký ức của ngày xưa. Vẫn là Trần Thái Hoà đó trữ tình mà mênh mông chi lạ.



Tìm về đâu người yêu người trong mộng
Tìm về đâu người tình gọi trong mơ
Em là ai? Tôi tìm trong nỗi mong chờ
Em còn xa tình ta cứ mãi bơ vơ

Tôi biết tìm về đâu để gặp em? Thôi đành tìm về cõi mộng mơ, mà mộng mơ thì vô vọng và cõi mơ thì hoang vu chỉ có mình ta! Nên ta cứ mãi mãi bơ vơ trong đợi chờ tình em xa khuất.

Nghe Trần Thái Hoà cao vút ở đoạn điệp khúc mới thấy rõ nghĩa chơi vơi của cõi vắng. Một chút cam đành, một chút khát khao và khoảng lớn là hoang vu vắng lặng.

Cuối cùng trở lại đoạn kết có một chút an ủi trong từng lời hát ấy. An ủi vì cõi mộng thi chỉ có hư không mà thôi. Một chấp thuận, một bơ vơ da diết đã gởi hết vào câu kết

Xa người trong mộng, tôi với cõi hư không.

Tôi thích tiếng hát Trần Thái Hoà từ lâu với những tác phẩm tiền chiến trữ tình, và cũng rất yêu những nhạc phẩm của nữ nhạc sỹ Diệu Hương vì cái cái khát khao mãnh liệt rất mới mẻ nhưng vẫn dịu dàng đằm thấm . Chất nhạc chị thiết tha mãnh liệt đó nhưng vẫn có nét dịu dàng như người con gái gốc Huế của chị, lãng mạn như Đà Lạt nơi một thời hoa mộng của chị.

Trần Thái Hoà có lẽ đã bắt được những xúc cảm ấy nên thăng hoa và tuyệt vời trong Cõi Vắng. Để cho tôi, cho những ai đang trên đỉnh cô đơn còn được phút sẻ chia đồng cảm.

Cám ơn tác giả Diệu Hương và người ca sỹ trình bày Trần Thái Hoà đã mang đến một cảm xúc cho tôi!

January 27, 2014

CÓ ĐÔI KHI


Có đôi khi em chẳng hiểu nổi trái tim mình nhưng em biết đó là khi em cần có ai đó để ở bên để yêu thương và để cảm thấy được yêu thương 

Có đôi khi trái tim nhỏ bé ngân lên những điệu ca tình yêu rộn ràng, anh thấy cuộc sống tràn ngập niềm vui và tiếng hát, đó là lúc anh sẵn sàng giang rộng vòng tay để đón nhận một trái tim yêu chân thành từ phía em 

Có đôi khi em muốn một tình yêu không ngại ngùng, không e sợ, không lo toan và tính toán, liệu anh có mang lại được cho em không? và em sẽ hàm ơn anh nhiều lắm đó, bởi thật sự em chỉ là một con bé nhút nhát. Khi đứng trước một tình yêu chân thành thì em luôn luôn chỉ biết tự dối mình mà thôi. 


Có đôi khi những gì anh cần ở em thật đơn giản nếu em hiểu rằng anh chỉ cần ở bên cạnh em và không cần nói một lời nào cả .Em đừng ngại ngùng mà nhẹ nhàng kín đáo nắm lấy bàn tay anh, cho em thấy anh sẽ dìu dắt em trên con đường mà chúng ta đang bước, cho em thấy em nhỏ bé, nhưng đã có anh che chở và chỉ cần có thế thôi 

Có đôi khi tất cả những tinh yêu chân thành mà anh dành cho em sẽ được cảm nhận thật nhẹ nhàng và sâu sắc bằng những yêu thương giản đơn, bởi anh chẳng cần gì cao sang, anh cũng chẳng muốn gì to tát , anh không thích những ngôn từ hoa mỹ để lấy lòng em. Anh chỉ cần em lặng lẽ để anh thấy anh không phải một mình . 

Có đôi khi em tự hỏi tại sao anh thờ ơ, vì sao anh chẳng chịu nhìn vào mắt em, anh chẳng chú ý đến em. Nhưng tất cả những hành động cử chỉ lời anh nói, ánh mắt anh nhìn, em đều ôm trọn tất cả vào trái tim và bằng cách ấy em sẽ cảm nhận được em yêu anh đến ngần nào, rồi chỉ cần nhìn vào những gì em làm cho anh, em hành động vì anh, anh sẽ có thể biết được anh quan trọng với em ra sao tình yêu của em dành cho anh nó sâu đậm như thế nào 

Có đôi khi em khó chịu, khi anh nói chuyện tiếp xúc với em lạnh lùng như với bao người khác. Em không thấy anh thể hiện yêu thương em trước mặt mọi người, đó là vì tình cảm này không ai có thể cảm nhận, không ai khác có thể chen vào giữa hai chúng ta, bởi yêu thương kia anh đang chỉ dành cho em và chỉ mình anh biết được cảm nhận đó và chỉ cần một lần thôi, em cảm nhận được tình yêu của anh là chân thành , em có thể thấy được anh sẵn sàng làm tất cả chỉ để có em. 

Đó là khi em sẽ mãi mãi thuộc về anh, không gì thay đổi được điều đó cả .Anh có hiểu không? và nếu em có thật sự yêu anh, em hãy bắt đầu từ điều đơn giản nhất, cho anh thấy bàn tay em ấm áp biết dường nào và anh hãy cho em biết, tình yêu của anh dành cho em nồng nàn sâu sắc ra sao

KÝ ỨC NGÀY XƯA







    Gặp lại người cũ rồi, ký ức xưa như bổng hiện về. Quá nhiều kĩ niệm đã bày ra trước mắt ta . Và ai cũng có một thời để nhớ,một người để thương, để ghét ,để giận ,để hờn .Khi thời gian trôi đi có những lúc ta ngoãnh mặc lại để nhìn về một thời đã qua , một người đã xa 
    Chẳng có phép màu nào khiến ta có thể quay trở lại những ngày tháng xưa cũ, những kỹ niệm về lớp học ngày xưa .Chẳng hạn khi chỉ có hai đứa với những khoảng trời trong veo đầy nắng, hay là mùa hè rực rỡ phượng nở trên cành đỏ hoay hoắt đến nhói lòng. Biết bao nhiêu là kỹ niệm của thời bé thơ mến thương quá đỗi, dịu dàng quá đổi nhưng lại khiến ta nhói lòng.Cũng như lần đầu tiên ta biết đau lòng vì một người khác. 
    Nghĩ về những kĩ niệm xưa, những kỹ niệm về tình bạn,tình yêu. Những dại khờ đầu tiên giống như là một vết khứa vậy. Nhưng nói đúng hơn đó không phải là vết khứa mà chỉ là một vết xước thôi, làm ta cảm thấy buồn đau âm ĩ, dù đã trãi qua nhiều tháng năm mà chẳng thể xóa mờ những kỹ niệm về một thời đã xa về một người đã là quá khứ mà đôi khi bạn ao ước được gặp lại một lần, dù chỉ một lần thôi giữa dòng đời .Đôi khi những kỹ niệm đó bây giờ đã trở thành nổi nhớ, nhưng lắm lúc nổi nhớ ấy làm tim bạn nhói đau và bạn sợ chạm vào những mến thương xưa cũ, sợ phải đối mặt với chính mình. 
    Có những lúc kĩ niệm cuộn tròn trong lòng bàn tay của ta, không nhiều mà cũng không ít, để rồi một lúc nào đó nó chợt vỡ tung ra thành hàng trăm nghìn mãnh , biến thành hàng trăm nghìn nhung nhớ mà mình thường trăng trở trong đêm, kĩ niệm đó là những giọt cafe nhiễu xuống ly hờn dỗi trong một đêm mưa ,và câu nói là bàn tay trong một bàn tay nóng ấm là nụ hôn chưa trao đã vội giả từ , kĩ niệm là ngày chia tay tiếng cười nghẹn trên môi, cơn mưa đỗ xuống phố buồn tênh mà cứ tưởng chừng ai kia đang khóc.

NẾU MỘT NGÀY NÀO ĐÓ


  • Nếu một ngày nào đó, bạn nhận thấy mọi chuyện tốt đẹp bấy lâu nay đã thay đỗi, thì xin hãy đừng bi quan và đau khổ. Bởi đó là lúc bạn phải mĩm cười

  • Nếu một ngày nào đó,bạn nhận thấy người mình yêu thương lại không còn yêu thương mình nữa. Xin bạn đừng trách người ấy và hãy tôn trọng quyết định của họ.Bởi vì họ thật sự muốn như thế.Bạn chẳng thể nào ép buộc con tim của người ta khi tình cảm của họ không còn thuộc về bạn nữa
  • Nếu một ngày nào đó, bạn chợt nhận ra nụ cười mà bạn dành tặng cho ai đó lại có ý nghĩa đặc biệt như thế thì xin bạn hãy mĩm cười và tặng cho tất cả những người còn lại, những người mà chưa thấy được nụ cười của bạn
  • Nếu một ngày nào đó, bạn phát hiện ra những sự thật phủ phàng, đàng sau những điều tưởng như tươi sáng kia, xin bạn đừng tuyệt vọng mà hãy tin rằng đằng sau những sự thật phủ phàng ấy chắc chắn rằng có những lý do riêng của nó và điều tốt đẹp vẫn đang chờ đón bạn vào một ngày không xa
  • Nếu một ngày nào đó, bạn không còn được như bâygiờ, tài năng sức khỏe và nhan sắc bị thời gian làm phai màu đi, thì xin bạn đừng quá lo lắng, 
    bởi vì đó là lúc mà chính bạn phải kể lại câu chuyện cuộc đời mà bạn đã trải nghiệm cho những người trẻ hơn bạn những con người cần sự chỉ đường sáng suốt của một người như bạn đó
  • Nếu một ngày nào đó, bạn nhận thấy cuộc đời này đáng chán biết chừng nào và mọi việc dường như đi vào ngõ cụt, thì bạn cần phải bình tỉnh can đảm để tìm một con đường mới dù rằng có thể bạn sẽ bị sốc nhưng cách tốt nhất để bạn có thể nhìn thấy màu hồng của cuộc sồng là bạn phải mở to mắt ra và chỉ nên nhìn vào những điều tốt đẹp.
  • Nếu một ngày nào đó, bạn nhận được lời yêu thương cùng một lúc từ hai người bạn mà hai người đó đều yêu quí bạn. Đó là lúc bạn để con tim mình cất lên tiếng nói chọn lựa ai là người bạn yêu mến nhất và lý trí của bạnsẽ đảm nhận phần việc xem ai là người thích hợp nhất. Thật tuyệt vời nếu người mà bạn yêu nhất là người thích hợp nhất với bạn. Nhưng nếu chỉ được chọn một trong hai người đó, thì có lẻ bạn nên chọn người đã cùng bạn trải qua những vui buồn từng chia sẽ với bạn những tình cảm chân thành của họ và có nhiều kĩ niệm đẹp cùng bạn. Vì khi chọn lựa họ bạn sẽ không bao giờ đánh rơi những kĩ niệm đẹp mà bạn có và đó là động lực để cả hai người yêu thương nhau hơn
  • Nếu một ngày nào đó, bạn nhận thấy mình đã trưởng thành và đủ tự tin để đối mặt với những điều săp tới. Đó là lúc bạn nên chia sẽ kinh nghiệm của mình cho người khác, vì ở một nơi nào đó vẫn còn nhiều bạn cùng lứa với bạn vẫn đang loay hoay tìm lối đi vững chắc vào đời
  • Nếu một ngày nào đó, bạn không còn đủ thời gian để xem hay đon giản là ngẩm nghỉ lại những điều tốt đẹp mà bạn đã từng trải qua. Đó là lúc bạn cần phải nghỉ ngơi và thư giản vì bạn đã đi quá nhanh trên đường đời và bạn sẽ rất dễ quỵ, và rất có thể bạn sẽ bị vấp ngã. Cách tốt nhất là bạn phải biết dung hòa giữa công việc và cuộc sống và hãy luôn luôn mĩm cười

  • Nếu một ngày nào đó, bạn nhận thấy trong cuộc sống có quá nhiều điều tươi đẹp và mọi người xung quanh bạn đều trở thành bạn tốt . Và bạn cũng được một ai đó yêu bằng cả con tim , thì lúc đó bạn hãy mạnh mẽ lên để giữ lấy những điều tốt đẹp này vì nếu bạn hkông trân trọng nâng niu những gì bạn đang có thì bạn đang đánh rơi cơ hội để trãi qua hạnh phúc tình yêu và cả những nụ cười đó

NHỮNG GIẤC MƠ CÓ MÀU SẮC



  • Tôi từng có một giấc mơ màu xanhđó là bầu trời trải ra rất rộng nhưng thấp vì có những đụn mấy trắng bông lớn chắn ngang trời. Đó là một cánh đồng xanh trải dài hoa bồ công anh đến độ trắng muốt . Đó là những người bạn mà tôi chưa từng gặp mặt trực tiếp cùng nhau xuôi theo chiều gió lộng mà bay về một phía cùng một hướng và cùng một ý tưởng.
  • Tôi từng có một giấc mơ màu cà sángđó là một con đường đất đầy sỏi mấp mô và dài, hai bên là cánh đồng xanh thơm, trên là bầu trời trắng và những tán lá xào xạt trông gió. Chiếc xe đạp lọc cọc tôi ngồi đằng sau và ôm chặt lấy người bạn mình , mơ hồ như nghe thấy tiếng thở và cả tiếng hát hòa lẫn vào trong gió, một chút hơi ấm một chút nồng nàn. Những người bạn nói với tôi rằng " mơ gì mà lảng mạn quá đi" nhưng mơ là lảng mạn mà. Mơ là bỗng nhiên phát giác ra mình đang mĩm cười, đó âu cũng là hạnh phúc.
  • Rất lâu rồi tôi chưa từng mơ thấy ác mộngtôi cũng không mơ thấy tuyết rơi và cũng chưa từng mơ thấy một cơn mưa tầm tả hoang lạnh.Ngày nhỏ đôi khi tôi mơ thấy những bà phù thủy,có khi tôi bị rượt bắt.Nhưng rồi những giấc mơ đó cũng tan biến đi theo cái gọi là tuổi thơ. Và đó chỉ là những giấc mơ cổ tích có những vệt sáng lớn .Bây giờ nếu có những giấc mơ mang theo những nổi sợ hải, thì đó là những nổi sợ gần gũi hơn, chúng nằm đâu đó trong tâm tưởng tôi khi tôi thức và xuất hiện khi tôi ngũ như những màn sương rất mỏng nhưng rất lạnh tràn về trong đêm
  • Tôi từng có một giấc mơ màu ngải vàngĐó là một giấc mơ hoang lạnh duy nhất mà tôi mơ trong cả 18 năm sống của mình. Giấc mơ mà người từ bỏ người, kẻ đứng lặng nhìn người khác ra đi, đau trong tiềm thức chưa đủ, đau trong hiện tại chưa dứt. Đau cả trong giấc mơ. Khi tỉnh giấc thì tôi phát hiện mình đang khóc . Nước mắt không ngừng rơi. Nhưng mà trong mơ tưởng như tôi đứng lặng không phải để hẩng hụt mà để suy gẩm mơ về một giấc mơ vàng tàn úa.
  • Có một khoảng thời gian dài , tôi không còn biết thế nào là mơ.Những giấc mơ ngũ hàng đêm mang một màu đen kịt trống rỗngVà vì thế mà tôi nhớ những giấc mơ một cách kinh khủng, thèm một chút mơ hồ, một chút tự do mà khi thức tôi không có. Ngay cả một giấc mơ màu vàng úa mà tôi cũng không chối từ nhưng tôi không mơ, không có, thậm chí cả mánh sáng miền trắng xóa. Khoảng thời gian ấy tôi bỗng thấy mình buồn, buồn lắm vì dường như một thế giới khác đã khép, một miền đất khác đã đứng lại ngay trước mắt mình.

ĐỂ BIẾT GIÁ TRỊ THỜI GIAN



  • Để biết giá trị của một năm hãy hỏi người thi trượt đại học
  • Để biết giá trị của một tháng hãy hỏi người mẹ sanh con thiếu tháng
  • Để biết giá trị của một tuần hãy hỏi người biên tập báo tuần
  • Để biết giá trị của một ngày hãy hỏi người làm công nhật nuôi trẻ
  • Để biết giá trị của một giờ hãy hỏi anh chàng đang đợi người yêu
  • Để biết giá trị của một phút hãy hỏi cô gái bị nhỡ tàu
  • Để biết giá trị của một giây hãy hỏi người suýt bị tông xe
  • Để biết giá trị của một phần mười giây hãy hỏi vận động viên chạy 100m

Thế đó hãy trân trọng khoảnh khắc chúng ta đang có. Hạnh phúc là hiện tại là những gì xung quanh chúng ta, nhất là khi chúng ta chia sẽ niềm vui nổi buồn cùng với những người mà chúng ta yêu thương trân trọng phải không các bạn. 
Thế đó, tôi không biết mình đã thích ai tôi cũng không biết mình đã thương ai tôi không biết mình đã yêu ai, tôi chỉ biết mình phải sống theo nhịp đập con tim và cố gắng vươn lên như những gì mình ước mơ và kỳ vọng

NGÀY XƯA CÓ MẸ



RU CON MÙA ĐÔNG




LÚC CON LÊN NÚI THẲM
LỜI RU CŨNG GẬP GHỀNH
KHI EM RA BIỂN RỘNG
LỜI RU THÀNH MÊNH MÔNG

Nào ngủ đi con mùa đông đang tới ngoài hiên
Nào ngủ đi con mùa đông trên cánh bầy chim
Bình yên bình yên giấc nồng
Dịu êm dịu êm đóa hồng đòng đưa đòng đưa lá vườn
Ngày mai ngày mai nắng vàng tỏa trong giấc mơ xinh
Ngủ đi nhé con ngoan nghe mẹ ru lời ru mùa đông

Bình yên bình yên giấc nồng
Dịu êm dịu êm đóa hồng đòng đưa đòng đưa lá vườn
Ngày mai ngày mai nắng vàng mở trang sách thơm hương
Ngủ đi nhé con ngoan nghe mẹ ru vầng trăng tình thương

Nào ngủ đi con vầng trăng lên sáng vành môi
Nào ngủ đi con vầng trăng thơm ngát làn môi
Bình yên bình yên giấc nồng
Dịu êm dịu êm đóa hồng đòng đưa đòng đưa lá vườn
Ngày mai ngày mai nắng vàng mở trang sách thơm hương
Ngủ đi nhé con ngoan nghe mẹ ru vầng trăng tình thương

Bình yên bình yên giấc nồng
Dịu êm dịu êm đóa hồng đòng đưa đòng đưa lá vườn
Ngày mai ngày mai nắng vàng
Bình yên bình yên giấc nồng
Dịu êm dịu êm đóa hồng đòng đưa đòng đưa lá vườn
Ngày mai ngày mai nắng vàng




Nhạc sỹ Đặng Hữu Phúc.

DIỄM NGÀY XƯA




Diễm của những ngày xưa

Thuở ấy có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây long não lá li ti xanh mướt để đến trường đại học văn khoa ở Huế.

Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái ấy vẫn đi qua dưới những vòm cây long não.

Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những mùa nắng ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Huế người còn gái ấy đi qua nhòa nhạt trong mưa giữa hai hàng cây long não mờ mịt.

Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường.

Từ balcon nhà tôi nhìn xuống, cái bóng dáng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến phương tiện có máy nổ và có tốc độ chóng mặt như bây giờ. Trừ những người ở quá xa phải đi xe đạp, còn lại đa số cứ đến trường bằng những bước đi thong thả hoàng cung. Ði để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng, mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho nhiều người hoặc chỉ cho một người thì có quan trọng gì đâu.

Những bước chân ấy từ mọi phía đổ về những ngôi trường với những cái tên quen thuộc, đôi khi lại quá cũ kỹ. Ði để được những con mắt chung quanh nhìn ngắm nhưng đồng thời cũng tự mình có thì giờ nhìn ngắm trời đất, sông nước và hoa lá thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, muối, mù u và một giòng sông Hương chảy quanh thành phố đã phả vào tâm hồn thời con gái một lớp sương khói lãng mạn thanh khiết. Huế nhờ vậy không bao giờ cạn nguồn thi hứng. Thành cổ, đền đài, lăng tẩm khiến con người dễ có một hoài niệm man mác về quá khứ hơn và một phần nào cũng cứu rỗi cho con người ta khỏi vành đai tục lụy. Và từ đó Huế đã hình thành cho riêng mình một không gian riêng, một thế giới riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng và ước mơ những cõi trời đất như không có thực.

Nhưng thật sự thực và mơ là gì? Thật ra, nói cho cùng, cái này chỉ là ảo ảnh của điều kia. Và với những ảo ảnh đó đã có một thời, khá dài lâu, những con người lớn lên trong thành phố nhỏ nhắn đó đã dệt gấm theo hoa những giấc mơ, giấc mộng của mình.

Ðó cũng là thời gian mà mỗi sớm tinh mơ, mỗi chiều, mỗi tối, tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong không gian, chuyền đi trên dòng sông để đến với từng căn nhà khép hờ hay đang đóng kín cửa.

Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không bóng hình, không màu sắc. Chỉ có cái chết của những người già, vào mùa đông giá rét, mới làm sực tỉnh và bổng chốc nhận ra tiếng nói thì thầm của lăng miếu, bia mộ ở những vùng đồi núi chung quanh.

Trong không gian tĩnh mịch và mơ màng đó, thêm chìm đắm vào một khí hậu loáng thoáng liêu trai, người con gái ấy vẫn đi qua đều đặn mỗi ngày dưới hai hàng cây long não để đến trường. Ði đến trường mà đôi lúc dường như đi đến một nơi vô định. Ðịnh hướng mà không định hướng bởi vì những bước chân ngày nào ấy dường như đang phiêu bồng trên một đám mây hoang lạc của giấc mơ.

Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông, qua những hàng long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt, để cuối cùng đến một nơi hò hẹn.

Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường. Giấc mơ liêu trai nào cũng sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.

Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa.

Trịnh Công Sơn

January 26, 2014

PHƯỢNG TÍM CALI


Ở sàigòn không có màu phượng tím, nên không man mác buồn thương.
Ở sài gòn không có nắng hiền hòa như mùa hè pasadena cali.
Ở sài gòn chỉ có màu phượng đỏ, đỏ thật đỏ, đỏ như môi em, như lửa

Sáng nay khi bước ra xe để đi mua bánh mỳ và cafe sáng, tôi bị cả một màu tím phủ quanh. Một cánh hoa vội vàng rụng trên vai, cánh hoa mong manh như cánh bông bụt ở quê nhà nhưng có sắc tigôn nhẹ nhàng. 

Cũng lạ nhỉ, ở đâu mà hoa rụng nhiều thế, phủ tím cả một mảng cỏ xanh nơi tôi đậu xe, và trên kiếng xe tôi là những bức tranh vẽ vội bởi những cánh hoa tinh nghịch tung tăng trên cái nền xám nhạt vốn đã buồn của người bạn đời của tôi bấy lâu nay. 

Ngẩng mặt nhìn lên cái vòm nhà tim tím ấy, tôi ngỡ ngàng như đang mơ. Những nhành lá hiếm hoi còn sót lại giữa cái bao la tím ấy là kỷ niệm của một thời đi học, những chiếc lá của mùa hè, những cánh phượng tuổi thơ được tái hiện trong một màu tím đầy lạ lẫm nhưng như đã quen từ lâu. Màu phượng tím Cali, tôi tự lẩm bẩm một mình và đâm ra ngớ ngẩn cả buổi sáng hôm nay. 

Kỷ niệm lại ùa về. Noel vừa rồi về thăm quê, khi gặp lại người thầy và một người bạn học cũ, thầy có hỏi tôi đã thấy sắc tím lạ thường về một loài hoa phuợng ở Mỹ chưa vì đâu đó thầy đã đọc những lời văn miêu tả rất độc đáo về loài hoa này. Tôi thực tình bảo là chưa vì trong đầu vẫn nghĩ phượng tím là loài hoa hiếm không dễ gì bắt gặp trên đường. Thế mà hôm nay, nguyên một hàng phượng tím ngay trước căn hộ tôi sống gần một năm nay mà tôi không hề biết đến. Một sự thật đầy hài hước làm sao. 

Trên đường xuống phố mua cafe, tôi cứ giễu mình hoài, chẳng lẽ sống nơi xứ tân tiến này, lãng mạn là một thứ xa xỉ thượng lưu mà tôi không đủ khả năng hưởng thụ? Một màu tím tôi từng yêu thích qua những cánh hoa thạch thảo được lồng trong cánh hoa học trò mà tôi vẫn dửng dưng không nhìn thấy, đôi khi vô tình gạt đi khỏi kiếng xe mà không một lần nhìn lên xem cành hoa phượng thân thương đang gọi chào mình.

BÓNG CẢ

CÂU CHUYỆN VỀ MỘT VÒNG TRÒN

Chuyện Ngoại Ô _ Thùy Chi 

Có một vòng tròn rất tự hào về bản thân mình, nó tròn rất hoàn hảo.Thế nhưng một ngày khi nó thức dậy thì nó thấy mình mất đi một cái góc lớn hình tam giác,và nó buộc phải đi tìm hình tam giác ấy ghép vào lại cho mình để mình có một thân hình tròn vành như ngày xưa. Thế nhưng khi mà nó mất đi hình tam giác thì nó lăn rất là chậm chạp, vì thế nó khám phá được rất nhiều điếu quanh cuộc sống của nó .Đến một ngày kia khi nó tìm được cái mảnh vở đó và ghép lại, thì nó cảm thấy nó lăn đi quá nhanh và nó nhận thấy thế giới xung quanh nó khác hẳn khi nó lăn nhanh như vậy. Nó bèn dừng lại ở bên đường rồi chậm chậm lăn đi.Bài học cái vòng tròn tặng cho chúng ta điều thật kỳ lạ là khi người ta mất đi một cái gì đó thì lại thấy mình hoàn hảo . Một người có tất cả mọi thứ trên đời, lại là kẻ nghèo túng.
Bạn sẽ không biết thế nào là ước mơ là hy vọng là nuôi dưỡng vì một ngày mai tốt đẹp hơn. Bạn sẽ không bao giờ biết cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương bạn và cho bạn cái bạn tha thiết mong muốn. Cuộc sống không phải là cái bẩy để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội, cuộc sống cũng có chút gì đó như một mùa bóng, khi đội mạnh nhất cũng có thể bị thua,và đội yếu nhất cũng có những giây phút huy hòang mục đích của chúng ta là thắng nhiều hơn bại.


HÃY BIẾT CHẤP NHẬN SỰ BẤT TOÀN LÀ MỘT PHẦN TẤT YẾU CỦA CON NGƯỜI


DANH SÁCH BÀI DĂNG TỪ MỚI ĐẾN CŨ

NHẠC SĨ THANH SƠN: ÔNG HOÀNG CỦA NHỮNG TÌNH KHÚC MÙA HÈ
NGHE LẠI CA KHÚC TUYỆT ĐẸP “ANAK – CON YÊU” _VÌ YÊU CON CHA MẸ SẼ CHẲNG TIẾC CẢ CUỘC ĐỜI
CASABLANCA - TÌNH YÊU LỚN MÃI THEO THỜI GIAN
TÌNH MÃI NGU NGƠ _(ときめきはバラード - Takeshi Matsubara) _LỜI VIỆT PHẠM DUY
BAO DUNG HƠN ĐỂ NHẸ LÒNG HƠN NHƯ NHẠC PHẨM “XIN CÒN GỌI TÊN NHAU”
"DELILAH_TÌNH HẬN" MỘT BẢN BALLAD GIẾT NGƯỜI
RU EM TỪNG NGÓN XUÂN NỒNG MỘT NHẠC PHẨM DỄ NGHE, DỄ THẤM, DỄ ĐI VÀO LÒNG NGƯỜI NHƯNG LỜI KHÔNG DỄ LÝ GIẢI
CA KHÚC "KHOẢNH KHẮC TÌM VỀ"
VÌ TÔI LÀ LINH MỤC
MẸ TA TRẢ NHỚ VỀ KHÔNG (THƠ ĐỖ TRUNG QUÂN, NHẠC BETA THANH THIÊN TRẦN, TIẾNG HÁT THUỴ LONG)
TUẤN KHANH, CHIẾC VĨ CẦM KHÔNG CÓ TUỔI (NHẠT NHOÀ_TRẦN THÁI HOÀ)
DUYÊN THỀ VÀ DÒNG NHẠC CỦA NHẠC SĨ THANH TRANG
XUÂN NÀY CON KHÔNG VỀ
NHA TRANG NGÀY VỀ
CĂN NHÀ AN ĐÔNG CỦA MẸ TÔI _ Truyện ngắn của nhà Văn Nguyễn Tường Thiết
“MƯA TRÊN BIỂN VẮNG”_BÀI HÁT GẮN BÓ ĐỊNH MỆNH VỚI GIỌNG HÁT CA SĨ NGỌC LAN
ƯỚT MI, CƠN MƯA NHỎ TRÊN TÂM HỒN MONG MANH
GIỚI THIẾU ĐẾN MN MỘT ALBUM NỔI TIẾNG TRƯỚC 1975 ĐƯỢC SẢN XUẤT BỞI NS DUY KHÁNH _"BĂNG NHẠC TRƯỜNG SƠN 3 VỚI CHỦ ĐỀ QUÊ HƯƠNG VÀ NGƯỜI TÌNH"
NHẠC PHẨM “LÒNG NGƯỜI LY HƯƠNG” (“LA COMPLAINTE DES INFIDÈLES” – LỜI VIỆT: HƯƠNG HUYỀN TRINH)
NHẠC SĨ VŨ THÀNH AN VÀ NHỮNG BÀI KHÔNG TÊN _BÀI KHÔNG TÊN SỐ 2
“BAO GIỜ BIẾT TƯƠNG TƯ” (PHẠM DUY & NGỌC CHÁNH) – TÂM HỒN YÊU THƯƠNG LÃNG MẠN ĐA CHIỀU CỦA MỘT CHÀNG TRAI MỚI LỚN
THƯƠNG NHỚ BÓNG XUÂN XƯA _"CÔ LÁI ĐÒ" (THƠ NGUYỄN BÍNH-NHẠC NGUYỄN ĐÌNH PHÚC)
NS HOÀNG NGUYÊN VÀ MỐI TÌNH ÂM NHẠC VỚI THÀNH PHỐ MÙ SƯƠNG _BÀI THƠ HOA ĐÀO (PRE 75)
CÓ MỘT PHẠM DUY CỦA XUÂN CA _KHÚC HÁT THANH XUÂN (LỜI VIỆT PHẠM DUY)
MÙA XUÂN TRONG NHẠC CỦA NGUYỄN VĂN ĐÔNG _LK PHIÊN GÁC ĐÊM XUÂN & NHỚ MỘT CHIỀU XUÂN
ĐÓN XUÂN NÀY NHỚ XUÂN XƯA _40 NHẠC PHẨM XUÂN XƯA THU ÂM TRƯỚC 1975
TRẢ LẠI THOÁNG MÂY BAY (TÁC GIẢ HOÀNG THANH TÂM) _MỐI TÌNH ĐẦU QUA 2 THẾ KỶ
“CHÀNG LÀ AI?” BÀI TÂN NHẠC ĐẦU TIÊN ĐƯỢC GHÉP CHUNG VÀO BẢN VỌNG CỔ, MỞ ĐẦU CHO THỂ LOẠI TÂN CỔ GIAO DUYÊN
"NẾU MỘT MAI EM SẼ QUA ĐỜI" _TƯỞNG NHỚ CS. LỆ THU (16-07-1943 - 15-01-2021)
"GIỌT MƯA TRÊN LÁ" XỨNG ĐÁNG LÀ CA KHÚC TIÊU BIỂU CHO TÌNH YÊU VÀ HY VỌNG
“KHÚC HÁT THANH XUÂN” BÀI HÁT NGỌT NGÀO CHO MỘT THỜI THANH XUÂN HỒN NHIÊN ĐẦY MỘNG ƯỚC
HƯƠNG GIANG DẠ KHÚC (NGUYỄN HOÀNG ĐÔ) HỒNG NHIÊN
“NÓ” THỜI NÀO CŨNG CÓ – NHỮNG MẢNH ĐỜI BẤT HẠNH TRONG XÃ HỘI HIỆN ĐẠI NGÀY NAY (ANH BẰNG – HOÀNG MINH)
NHÀ "CHĂN NHẠC" TÔ VŨ TÁC GIẢ BÀI SỬ CA CÓ TÊN"NHẠC XƯA" VIẾT VỀ HAI BÀ TRƯNG
NHẠC SĨ PHẠM DUY NÓI VỀ CÁCH ĐẶT LỜI VIỆT CHO NHẠC NGOẠI _ALBUM "NHẠC NGOẠI TUYỂN CHỌN LỜI VIỆT PHẠM DUY"
NHỮNG ĐIỀU ÍT BIẾT VỀ DANH CA THÁI THANH "MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ VÀ MỘT NGƯỜI MẸ"
CHỈ CÓ THÁI THANH MỚI CÓ BIỆT TÀI “PHIÊU” CŨNG VỚI NHỮNG CA KHÚC CỦA PHẠM DUY_ALBUM "THÁI THANH (PRE75)-TÌNH CA PHẠM DUY 2"
DANH CA THÁI THANH "TIẾNG HÁT LÊN TRỜI" _ALBUM "THÁI THANH (PRE75)-TÌNH CA PHẠM DUY 1"
"LOVE STORY" BẢN TÌNH CA BẤT HỦ
NHẠC PHÁP LỜI VIỆT _NHỮNG TÌNH KHÚC CỦA ELSA _QUELQUE CHOSE DANS MON COEUR (CHÚT VƯƠNG VẤN TRONG TIM)
NHẠC PHẨM "ELLE ÉTAIT SI JOLIE" (EM ĐẸP NHƯ MƠ) ĐÃ MANG NS ALAIN BARRIÈRE ĐẾN ĐỈNH CAO DANH VỌNG
BĂNG NHẠC SƠN CA 3 _MỪNG GIÁNG SINH _TÌNH YÊU & THANH BÌNH”
HOÀN CẢNH RA ĐỜI CA KHÚC “CHIỀU MƯA BIÊN GIỚI”
SẦU CHOPIN "TRISTESSE" (LỜI VIỆT PHẠM DUY)
EM VỀ MÙA THU _NGÔ THUỴ MIÊN
MÙA ĐÓN NẮNG _NẮNG THUỶ TINH
“NGHÌN TRÙNG XA CÁCH “ _LỜI TIỄN BIỆT DỊU ÊM CHO MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH 10 NĂM DAI DẲNG CỦA CỐ NS PHẠM DUY
PLAISIR D’AMOUR _TÌNH VUI (MÀ KHÔNG VUI)
“ĐÊM TRAO KỶ NIỆM” CA KHÚC NHẠC VÀNG NỔI TIẾNG NHẤT CỦA CA NHẠC SĨ HÙNG CƯỜNG
DÒNG SÔNG QUÊ CŨ (LA PLAYA )
XUÂN THÌ (PHẠM DUY)
ELLE IMAGINE_MỘT THOÁNG CHIM BAY (LỜI VIỆT KHÚC LAN) tiếng hát NGỌC LAN
ĐÔI NÉT GIỚI THIỆU VỀ CA KHÚC "GÁNH LÚA" MỘT SÁNG TÁC CỦA NS PHẠM DUY
VÀI NÉT VỀ BÀI HÁT XƯA "ĐÀN CHIM NHỎ" CỦA NS PHẠM DUY
MAI HƯƠNG, ĐÓA HƯƠNG CA BUỔI SỚM
BẾN XUÂN _ ĐÀN CHIM VIỆT

CẢM NHẬN "ĐÊM THU” CA KHÚC ĐẦU TAY CỦA NHẠC SĨ ĐẶNG THẾ PHONG

XIN CHỌN NƠI NÀY LÀM QUÊ HƯƠNG DẪU CHO KHÓ THƯƠNG

MỘT CHÚT GIA VỊ THÊM VÀO NHẠC PHẨM “NGÀY XƯA HOÀNG THỊ” BẤT HỦ CỦA PHẠM THIÊN THƯ–PHẠM DUY
VỀ CA KHÚC “MỘT BÀN TAY” CỦA NHẠC SĨ PHẠM DUY
THƯỞNG THỨC DẠ KHÚC SERENADE BẤT HỦ CỦA NHẠC SĨ THIÊN TÀI FRANZ SCHUBERT
ĐOÀN CHUẨN, TÌNH NGHỆ SĨ _ ĐOÀN CHUẨN-TỪ LINH, VẬY TỪ LINH LÀ AI?
LES FEUILLES MORTES - LÁ ÚA MÃI XANH
PHẠM DUY GIỮA CHÚNG TA (Sài Gòn 06/10/2021 ~ NS TUẤN KHANH)
50 NĂM GIAI THOẠI BÀI "IL EST MORT LE SOLEIL" (NẮNG ĐÃ TẮT)
TƯỞNG NHƯ CÒN NGƯỜI YÊU (THƠ LÊ THỊ Ý_NHẠC PHẠM DUY) JULIE
BOTH SIDES NOW HAI KHÍA CẠNH CUỘC ĐỜI (LỜI VIỆT PHẠM DUY)
BÊN KIA SÔNG (THƠ NGUYỄN NGỌC THẠCH NHẠC NGUYỄN ĐỨC QUANG)
MƠ MÒNG_RÊVERIE - SCHUMANN(LỜI VIỆT PHẠM DUY)-TIẾNG HÁT MAI HƯƠNG
THU SẦU – LỜI TÂM SỰ CỦA MỘT CUỘC TÌNH NGANG TRÁI
NHỚ QUÊ HƯƠNG (PHẠM NGỮ) LỆ THU PRE 75
ADIEU TRISTESSE (Tạm biệt nổi buồn)
NGỤ NGÔN CUỘC ĐỜI _CA KHÚC DONNA DONNA LÀ THÁNH CA CỦA SỰ TỰ DO
ĐỒNG XANH_GREEN FIELDS
RU ĐỜI ĐI NHÉ (TRỊNH CÔNG SƠN) TOÀN NGUYỄN
GIỌT MƯA THU, NHẠC PHẨM CUỐI CÙNG CỦA CỐ NHẠC SĨ ĐẶNG THẾ PHONG
TIẾNG RU NGÀN ĐỜI (VU LAN MUỘN)_LÒNG MẸ
LỜI RU CHO ĐÀ NẲNG (NHẠC NHẬT LỜI VIỆT) KHÁNH LY
BÓNG CẢ _HÃY BAO DUNG NẾU CHA MẸ GIÀ ĐI...
CHIẾC LÁ THU PHAI (TRỊNH CÔNG SƠN)TUẤN NGỌC
CƠN GIÓ THOẢNG (QUỐC DŨNG) NGỌC LAN
ANH CÒN NỢ EM _NỢ MỘT CUỘC TÌNH DANG DỞ, NỢ EM CẢ THANH XUÂN TƯƠI ĐẸP CỦA MỘT THỜI CON GÁI…
LỜI TÌNH BUỒN (VŨ THÀNH AN) VŨ KHANH
BAY ĐI CÁNH CHIM BIỂN
VŨ ĐỨC SAO BIỂN NÓI VỀ “THU, HÁT CHO NGƯỜI”
CÁNH BUỒM XA XƯA (LA PALOMA)
YÊU EM BẰNG CẢ TRÁI TIM (LOVE ME WITH ALL YOUR HEART)
CHUYỆN TÌNH YÊU (HISTOIRE DE UN AMOUR)
CŨNG LÀ TRĂM NĂM _NO EXCUSAS SIN RODEOS
KHÔNG CẦN NÓI YÊU ANH (LỜI VIỆT PHẠM DUY) CA SĨ KIỀU NGA
DỐC MƠ (NGÔ THUỴ MIÊN) KHÁNH HÀ
ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY - NÀNG LÀ AI ?
MAI TÔI ĐI (NHẠC ANH BẰNG, THƠ NGUYÊN SA)
CHUYẾN XE CUỘC ĐỜI
CA KHÚC VƯỢT THỜI GIAN – “TRẢ LẠI THOÁNG MÂY BAY”
HẠT MƯA BUỒN (DIỆU HƯƠNG) TRẦN THÁI HOÀ
NỖI TƯƠNG TƯ NGÀY MƯA THÁNG SÁU...
XA NHẤT VÀ GẦN NHẤT
HÃY LÀ CHÍNH BẠN _HÃY CỨ THẾ......
NĂM THÁNG TĨNH LẶNG, KIẾP NÀY BÌNH YÊN
LÒNG THIỀN, HOA CÚC NỞ
ĐỪNG ĐỢI...
ĐƠN GIẢN ĐẾN MỨC TẬN CÙNG CHÍNH LÀ TRÍ TUỆ (A SIMPLE LIFE IS FULLY HAPPINESS)
HẠNH PHÚC LÀ GÌ?
SỐNG TỬ TẾ...
TRÊN THẾ GIAN...
TRẢI NGHIỆM SỰ TĨNH LẶNG TRONG TÂM HỒN MÌNH
"NHÂN SINH MỘT GIẤC PHÙ VÂN, SỚM CÒN XUÂN SẮC CHIỀU ĐÔNG ĐÃ TÀN" ĐÓ PHẢI CHĂNG CHÍNH LÀ ĐỜI NGƯỜI
CÁI CẦN GẠT NƯỚC
HÃY DUY TRÌ SỰ BẬN RỘN BỞI ĐÓ LÀ LIỀU THUỐC RẺ NHẤT THẾ GIỚI
NHẠC PHẨM “TÌNH LỠ” (NHẠC SĨ THANH BÌNH) – CON ĐƯỜNG MÌNH ĐI SAO CHÔNG GAI…
GIẾT NGƯỜI TRONG MỘNG
NGƯỜI ĐÓNG ĐINH THỜI GIAN
NGÀY HÔM QUA LÀ THẾ
ĐẾN VỚI NHAU LÀ DUYÊN, Ở BÊN NHAU LÀ NỢ,… “HỐI TIẾC” CHÍNH LÀ NỢ DUYÊN ĐÃ HẾT KHIẾN CHÚNG TA PHẢI XA LÌA
HẠNH PHÚC LÀ GÌ?
THI PHẨM “MỘT TIẾNG EM” CỦA THI SĨ ĐINH HÙNG ĐƯỢC NHẠC SĨ NGUYỄN HIỀN PHỔ NHẠC THÀNH THI KHÚC NỔI TIẾNG “MÁI TÓC DẠ HƯƠNG”
HẠNH PHÚC LANG THANG (ANH BẰNG & TRẦN NGỌC SƠN) HỒ HOÀNG YẾN
GỌI EM LÀ ĐOÁ HOA SẦU _THƠ PHẠM THIÊN THƯ _NHẠC PHẠM DUY
BUỒN TÀN THU (CHINH PHỤ KHÚC) – VĂN CAO
MỐI TÌNH XA XƯA (“CÉLÈBRE VALSE DE BRAHMS”)–JOHANNES BRAHMS _NHẠC NGOẠI QUỐC LỜI VIỆT – THỜI KỲ LÃNG MẠN
KHI NGƯỜI YÊU TÔI KHÓ– TUYỆT PHẨM TRỮ TÌNH CỦA NHẠC SĨ TRẦN THIỆN THANH
BÀI HÁT “GỌI NGƯỜI YÊU DẤU” – MỐI TÌNH OAN TRÁI Ở XỨ SƯƠNG MÙ ĐÀ LẠT
ĐỘNG HOA VÀNG THƠ PHẠM THIÊN THƯ & NHẠC PHẠM DUY
MỐI TÌNH GIỮA NGƯỜI ĐẸP LÝ LỆ HÀ VÀ CỰU HOÀNG BẢO ĐẠI LÀ NGUỒN CẢM HỨNG TẠO NÊN BÀI THƠ và BÀI HÁT NỔI TIẾNG "ÁO LỤA HÀ ĐÔNG" ĐÃ HƠN 50 NĂM QUA
THI SĨ CUNG TRẦM TƯỞNG VÀ NHỮNG “CHUYỆN TÌNH PARIS” TRONG THƠ CA – “LÊN XE TIỄN EM ĐI, CHƯA BAO GIỜ BUỒN THẾ…”
BÀI HÁT “GỌI NGƯỜI YÊU DẤU” – MỐI TÌNH OAN TRÁI Ở XỨ SƯƠNG MÙ ĐÀ LẠT
MÔI SON JULIE-MÁI TÓC CHỊ HOÀI NHẠC NHẬT LỜI VIỆT PHẠM DUY
HỌC CÁCH QUÊN
NGÔ THUỴ MIÊN & TỪ CÔNG PHỤNG suốt cả một đời sáng tác cả hai chỉ chung thủy với những bài tình ca
NẮNG XUÂN (SOLENZARA)_BẢN NHẠC NGỢI CA TÌNH QUÊ HƯƠNG
TÌNH QUÊ HƯƠNG _ VIỆT LANG
NHỮNG NĂM CÒN LẠI TRONG CUỘC ĐỜI...
ĐẾN MỘT LÚC
BÓNG HỒNG CỦA NS ĐOÀN CHUẨN VỪA QUA ĐỜI ! _LÁ ĐỔ MUÔN CHIỀU_
BẠN THƯỜNG XUYÊN BỊ STRESS, CĂNG THẲNG MỆT MỎI
CA KHÚC " NGƯỜI YÊU DẤU ƠI" _ MỘT NỖI BUỒN TUYỆT ĐẸP
PHẦN QUAN TRỌNG NHẤT CỦA MỖI NGƯỜI
VÀI DÒNG CẢM NGHỈ VỀ BÀI THƠ VÀ BÀI HÁT "EM HIỀN NHƯ MASOER"
HÃY SỐNG NHƯ BÔNG HỒNG
NS PHẠM DUY VÀ CA KHÚC NHẠC VÀNG "ANH HỞI ANH CỨ VỀ"
MỘT VÀI CẢM NHẬN NHẠC PHẨM "ĐỐ AI" CỦA NS PHẠM DUY
SỐNG CUỘC ĐỜI ĐÁNG SỐNG
HOÀN CẢNH SÁNG TÁC VÀ CẢM NHẬN VỀ CA KHÚC “BÊN NI BÊN NỚ” (CUNG TRẦM TƯỞNG – PHẠM DUY
NGƯỜI VỀ _ PHẠM DUY
DẠ LAI HƯƠNG _ PHẠM DUY
TÔI ĐANG MƠ GIẤC MỘNG DÀI _MỐI TÌNH THƠ NHẠC 10 NĂM CỦA NHẠC SỸ PHẠM DUY và NHÀ THƠ LÊ LAN
NS NGÔ THỤY MIÊN VÀ HOÀN CẢNH SÁNG TÁC NHẠC PHẨM "EM CÒN NHỚ MÙA XUÂN"
ĐÊM GIAO THỪA NHỚ MẸ_ NGHE BÀI HÁT MẸ TÔI QUA GIỌNG HÁT VÕ HẠ TRÂM
CẢM NHẬN VỀ CA KHÚC “CẢM ƠN” CỦA NHẠC SĨ NHẬT NGÂN
AI LÊN XỨ HOA ĐÀO_CÕI ĐÀO NGUYÊN MỘT THUỞ CỦA ĐÀ LẠT NGÀY XƯA
TÔI ĐI TÌM LẠI MỘT MÙA XUÂN (ĐOÀN NGUYÊN) LỆ THU
NS PHẠM DUY VÀ CÂU CHUYỆN “TÌNH MẸ DUYÊN CON”
JULIE – TIẾNG HÁT LIÊU TRAI ĐẦY MÊ HOẶC
MẸ và TÔI !
NGUỒN GỐC HOA THẠCH THẢO_MÙA THU CHẾT
VĨNH BIỆT NHẠC SĨ LAM PHƯƠNG (1937-2020_52 NHẠC PHẨM ĐỂ ĐỜI CỦA NS LAM PHƯƠNG THU ÂM TRƯỚC 75
THA LA XÓM ĐẠO _ NHẠC SĨ DZŨNG CHINH (1941-1969)
BÀI THÁNH CA BUỒN VÀ CUỘC TÌNH DƯỚI MƯA
LIÊN KHÚC BỐN CA KHÚC BẤT HỦ CỦA NS TRƯỜNG SA
THƯƠNG LẮM THÁNG 12_NGƯỜI TÌNH MÙA ĐÔNG
NẾU MỘT MAI EM SẼ QUA ĐỜI
ĐỪNG BỎ EM MỘT MÌNH – NÓI THAY LỜI TÂM SỰ CỦA NGƯỜI DƯỚI MỘ
VĨNH BIỆT DANH CA MAI HƯƠNG (1941-2020) – “VIÊN NGỌC QUÝ” CỦA TÂN NHẠC VIỆT NAM
RỒI MAI TÔI ĐƯA EM
MÙA THU TRONG MƯA
MỘT MAI EM ĐI
XIN CÒN GỌI TÊN NHAU
THU VÀNG, NHỮNG GAM MÀU TÊ TÁI
CHỈ CÒN GẦN EM MỘT GIÂY PHÚT THÔI...
HOÀN CẢNH SÁNG TÁC CA KHÚC “NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI”_THƠ TRẦN DẠ TỪ NHẠC PHẠM ĐÌNH CHƯƠNG_THẤT TÌNH CA MUÔN THUỞ
Nhạc Sỹ PHẠM TRỌNG CẦU sáng tác khá nhiều. Nhưng thính giả vẫn nhớ đến ông nhiều nhất qua hai ca khúc “MÙA THU KHÔNG TRỞ LẠI“ và “TRƯỜNG LÀNG TÔI”
GIÀ ĐẦU MÀ CÒN MÊ NHẠC SẾN
HẠT BỤI VO TRÒN TRONG BỤNG MẸ CÚT CÔI_TRẦM TỬ THIÊNG
MƯA NGÂU THÁNG BẢY_NGƯU LANG CHỨC NỮ ĐỢI CHỜ
TRÍCH TỪ BÀI VIẾT CỦA CỐ NỮ CA SỸ QUỲNH GIAO VỀ BÀI HÁT "HOÀI CẢM" CỦA NHẠC SỸ CUNG TIẾN.
NGHE NHẠC BUỒN LÀ ĐỂ TÌM KIẾM NIỀM VUI_THE RHYMTH OF THE RAIN
BÀI HÁT "TRĂNG TÀN TRÊN HÈ PHỐ" HÁT CHO NGƯỜI LÍNH NÀO
Ca sĩ KIM ANH: RƯỢU, MA TÚY và KIẾP CẦM CA
BOLERO CHỢ NỌ_ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ
KINH BỎ MẸ
VỀ NGANG TRƯỜNG LUẬT_TRẢ LẠI EM YÊU
CÓ MỘT HOÀNG ĐẾ TRUNG HOA MANG DÒNG MÁU ĐẠI VIỆT
CẢM NHẬN VỀ CA KHÚC "NƯƠNG CHIỀU" CỦA NS PHẠM DUY
PHIẾM: MỘNG SẦU_MƯA TRÊN CÂY SẦU ĐÔNG
SẮC MÔI EM HỒNG_ĐÀN BÀ QUYẾN RŨ VÌ ĐÂU ?
CHUYỆN PHIẾM VỀ ALBUM "TƠ VÀNG 3" NHỮNG TÌNH KHÚC TỪ CÔNG PHỤNG
ĐỜI ĐÁ VÀNG _ MỘT NHẠC PHẨM PHẢI MẤT 27 NĂM MỚI RA MẮT CÔNG CHÚNG
NGỮNG NGÀY THƠ MỘNG
GIAI THOẠI VỀ 3 BÀI THƠ " TRÈO LÊN CÂY BƯỞI HÁI HOA, ... " GẮN VỚI LỘC KHÊ HẦU "ĐÀO DUY TỪ"
NGƯỜI TÌNH LÀ THIÊN TAI
NỖI ĐAU MUỘN MÀNG _ NGÔ THUỴ MIÊN
NẮNG THUỶ TINH
CUỘC ĐỜI ĐÓ CÓ BAO LÂU MÀ HỮNG HỜ
MẸ ƠI, CON ĐÃ VỀ
LADY GREEN SLEEVES _ VAI ÁO MÀU XANH
TRỞ VỀ MÁI NHÀ XƯA _ COME BACK TO SORRENTO
SERENATA - CHIỀU TÀ
DÒNG SÔNG XANH-MỘT TRONG SỐ NHỮNG BÀI HÁT LÀM NÊN TÊN TUỔI DANH CA THÁI THANH
THÁI THANH_NGƯỜI ĐÃ ĐI RỒI
LẶNG LẼ NƠI NÀY_MỘT MÌNH ĐI...MỘT MÌNH VỀ... MỘT NGƯỜI CANADA NGHĨ VỀ NGHỆ THUẬT CỦA THÁI THANH (TRÍCH HỒI KÝ PHẠM DUY)
MỘT CÕI ĐI VỀ
ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI
TIẾNG HÁT THÁI THANH ĐÃ VỀ CHỐN "NGHÌN TRÙNG XA CÁCH"
ALINE-GỌI TÊN NGƯỜI YÊU
CHỈ CHỪNG ĐÓ THÔI
NGUYÊN SA và SỰ THAY ĐỔI CẢM NHẬN THI CA VN
CÁNH BƯỚM VƯỜN XUÂN
DIỄM CỦA NGÀY XƯA
BẢN TÌNH CA CỔ XƯA "SCARBOROUGH FAIR" - ÔI GIÀN THIÊN LÝ ĐÃ XA
TÌNH SỬ ROMEO & JULIET- CHUYỆN TÌNH CỦA MỌI THỜI ĐẠI
TUYỆT PHẨM LÃNG MẠNG DÀNH CHO MỐI TÌNH ĐẦU 70 NĂM TRƯỚC _NS LÊ MỘNG NGUYÊN và "TRĂNG MỜ BÊN SUỐI
HẸN HÒ _ PHẠM DUY
PHÚT GIAO THỪA LẶNG LẼ ...
BẾN XUÂN
PHẠM THIÊN THƯ & NGÀY XƯA HOÀNG THỊ
LỆ THU hay "NƯỚC MẮT MÙA THU"
NGHỆ THUẬT VIẾT LỜI VIỆT CỦA NHẠC SỸ PHẠM DUY QUA CA KHÚC CHUYỆN TÌNH (LOVE STORY)
CA KHÚC "SANG NGANG" VÀ MỐI TÌNH TUYỆT VỌNG CỦA NHẠC SỸ ĐỖ LỄ
CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ ĐƯỢC PHỔ NHẠC & HÁT LẦN ĐU TIÊN TẠI PLEIKU NHƯ THẾ NÀO?
NỮA HỒN THƯƠNG ĐAU và BI KỊCH CỦA MỘT GIA ĐÌNH
TẠI SAO KHÔNG GIỮ LỜI HỨA VỚI MẸ TÔI ?
CON ĐƯỜNG TÌNH TA ĐI_ KÝ ỨC CỦA MỘT THỜI
TRÍCH TỪ HỒI KÝ CỦA CA SỸ JULIE
THÀ NHƯ GIỌT MƯA và "NGƯỜI TÊN NHIÊN" từ THƠ đến NHẠC
TÌNH HOÀI HƯƠNG
TẠI SAO NHẠC SỸ PHẠM DUY LẠI BỎ QUÊN CÂY ĐÀN ?
NƯƠNG CHIỀU
NHẠC SỸ DZŨNG CHINH _ TÁC GIẢ NHẠC PHẨM "NHỮNG ĐỒI HOA SIM" CHẾT TRÊN ĐỒI HOA SIM
ĐỜI NGƯỜI NHƯ GIÓ QUA
ĐƯỜNG TRẦN ĐÂU CÓ GÌ
TÌNH CA _ PHẠM DUY
CHO ĐỜI CHÚT ƠN
PHẠM DUY "TẠ ƠN ĐỜI" hay ĐỜI TẠ ƠN PHẠM DUY
THI SỸ PHẠM VĂN BÌNH và MỐI TÌNH KHẮC KHOẢI TRONG NHẠC PHẨM CHUYỆN TÌNH BUỒN
THƠ, NHẠC vả "NGƯỜI TÌNH" CỦA NGUYỄN ĐÌNH TOÀN
HOÀN CẢNH SÁNG TÁC CA KHÚC "QUÊ NGHÈO" CỦA NHẠC SỸ PHẠM DUY
NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI hay "TÔI XA HÀ NỘI" ?
CHIỀU VỀ TRÊN SÔNG
NƯỚC NON NGÀN DẶM RA ĐI
ĐI TÌM ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY
VẾT THÙ TRÊN LƯNG NGỰA HOANG
ĐI TÌM ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY
KIẾP LÁ PHẬN NGƯỜI trong "ĐƯỜNG CHIỀU LÁ RỤNG"
NHẠC SỸ NGỌC CHÁNH _ "BAO GIỜ BIẾT TƯƠNG TƯ"
"CƠN MÊ CHIỀU" của NGUYỄN MINH KHÔI tưởng niệm cuộc thảm sát năm MẬU THÂN, HUẾ
CHỢT THẤY TUỔI GIÀ
MÙA THU trong tình ca Việt
ÔNG TRUMP NÓI GÌ VỀ ĐẢNG CỘNG SẢN VN
12 THÓI QUEN TƯỞNG XẤU NHƯNG HOÁ RA LẠI TỐT
CÁI "VÔ" TRONG TRANH THUỶ MẶC
10 DẤU HIỆU CHỨNG TỎ BẠN HẠNH PHÚC
BUÔNG BỎ PHIỀN NÃO
THÔI KỆ_TRỊNH CÔNG SƠN
GS TRẦN VĂN KHÊ: NGÀI CHƠI VỚI AI MÀ KHÔNG BIẾT MỘT ÁNG VĂN NÀO CỦA NƯỚC VIỆT ?
HAI MẶT CỦA CUÕC ĐỜI
KHI TÔI CHẾT, HỎI CÒN AI GHÉT, AI THƯƠNG?
PHÚT CHIÊM NGHIỆM CUỘC ĐỜI
GÕ CỬA VÔ THƯỜNG
GIÁ TRỊ CỦA SỰ TĨNH LẶNG
HIỂU ĐỜI
5 Cái “Đừng” Của Cuộc Đời
Bao dung càng lớn hạnh phúc càng nhiều
CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ TÌNH CHA
KIẾP NGƯỜI
CUỘC ĐỜI CỦA MẸ
CUỘC ĐỜI MỘT CHIẾC LÁ
TÌM ĐƯỢC NGƯỜI THẤU HIỂU MÌNH MỚI THỰC LÀ NIỀM VUI LỚN NHẤT
CHỢT THẤY TUỔI GIÀ
NHỮNG BỨC ẢNH THÀNH PHỐ TRONG MÀN MƯA CỦA NHIẾP ẢNH GIA EDUARD GORDEEV
BUDDHIST ADVICE ON ANGER
KỲ HUYỆT GIÚP PHỤC HỒI THỊ LỰC
MỐI TÌNH TÔM KHÔ CỦ KIỆU
05 CÁI PHÚC LỚN NHẤT CỦA ĐỜI NGƯỜI
NHÌN THẤU NỘI TÂM MỘT NGƯỜI KHÔNG PHẢI ĐIỀU QUÁ KHÓ
CHIẾC ÁO SẦU HAI VẠT" TRONG NHỮNG KHÚC TÌNH CA
Hãy Đọc Khi Bạn Đang Cảm Thấy Chán Nản Về Cuộc Sống
LỜI XIN LỖI
NHỚ ĐẤY, CÁI CUỘC ĐỜI NÀY
Nước mía Viễn Đông (góc Lê Lợi - Pasteur) Sài Gòn xưa trước 75
NƯỚC CHANH CHUYÊN GIA GIẾT TẾ BÀO UNG THƯ
QUÁN TRỌ TRẦN GIAN
TRỜI MƯA NHƯ BÀI CA
TRONG DÒNG ĐỜI TRÔI CHẢY, KẺ ĐẾN NGƯỜI ĐI ĐỀU LÀ CÓ NGUYÊN DO CẢ...
HẠT BỤI NÀO HOÁ KIẾP THÂN TÔI...
TRÊN TRỜI MỘT VÌ SAO, DƯỚI ĐẤT MỘT CON NGƯỜI...
THƯỜNG KHIÊM TỐN, BẬC ĐẠI THIỆN GIẢ ẮT KHOAN DUNG
NẾU NHƯ TRONG LÒNG MỆT MỎI, HÃY THỬ NHÌN ĐỜI TỪ HƯỚNG KHÁC
NHẠC SĨ SONG NGỌC VÀ MỘT ĐỜI SÁNG TÁC
MẸO KHI BỊ ONG CHÍCH
CHUYỆN Ở ĐỜI…
ĐỂ QUÊN BÀI HỌC
CHA MẸ LÀ NHẤT TRÊN ĐỜI
MỘT CHÚT LAN MAN
EM CÓ BAO GIỜ ĐỨNG NGẮM MÙA ĐÔNG
CÂU CHUYỆN ĐÊM BA MƯƠI
ĐÀ LẠT NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM
MƯỜI THỨ DÙ CÓ GIA TÀI BẠC TRIỆU CŨNG KHÔNG MUA ĐƯỢC
3 QUÊN, 4 CÓ, 5 KHÔNG
CHÉN THUỐC ĐỘC CỦA SOCRATES
NHẪN & NHỊN
Thông minh không phải yếu tố quan trọng nhất quyết định thành công, mà Chìa khóa của sự thành công là “ý chí”
Đời người là một loại lựa chọn, cũng là một loại buông bỏ
NHỮNG NGƯỜI BẠN GẶP TRÊN ĐƯỜNG
NHỚ MỘT THỜI XÍCH LÔ MÁY TẠI SÀI GÒN
XE ĐIỆN SÀI GÒN XƯA
CƠM THỐ SÀI GÒN XƯA
CÔ GÁI ĐÁNH CỌP NGAY LỄ KHAI THỊ CHỢ BẾN THÀNH 1914
HÃY NHẸ NHÀNG
XIN MỜI CÁC BÁC MUA CHIM NHÉ
CẢM XÚC NGÀY CUỐI NĂM
NHỮNG CÂY BONSAI BIẾT BAY LƠ LỬNG Ở NHẬT
ĐƠN GIẢN ĐẾN MỨC TẬN CÙNG CHÍNH LÀ TRÍ TUỆ
SỐNG HẠNH PHÚC HAY KHÔNG LÀ TUỲ TÂM MÌNH QUYẾT ĐỊNH
THƯ BA GỬI CON GÁI YÊU NGÀY VỀ NHÀ CHỒNG
BÂNG KHUÂNG CHIỀU CUỐI NĂM
LY RƯỢU CHIỀU CUỐI NĂM
TẢN MẠN CHIỀU CUỐI NĂM
LỜI CHÚC ĐẦU NĂM
TẠI SAO CÁC CỤ LẠI GỌI LÀ "TẾT NHẤT
TẾT NGUYÊN TIÊU TRONG TÂM THỨC NGƯỜI VIỆT
MÙI TẾT
CHIẾC CẶP ĐEN CỦA TỔNG THỐNG MỸ
THƠ CHÚC TẾT NƠI ĐẤT KHÁCH XUÂN CON KHỈ 2016
CHÚT TẢN MẠN ĐẦU NĂM BÍNH THÂN 2016
ĐẠP TUYẾT TẦM MAI
07 BÀI HỌC SÂU SẮC GIÚP BẠN CÓ CUỘC SỐNG ÍT BUỒN PHIỀN HƠN
MƯA RÀO VÀ MƯA BỤI
Cách cứu người tai biến mạch máu não bình phục tức khắc
LÀ AI KHÔNG QUAN TRỌNG, QUAN TRỌNG LÀ Ở CẠNH AI
MỘT CÁI ÔM MỖI NGÀY
DEAD MAN'S SUITCASE
SÀIGÒN DĨ VÃNG VÀ SÀIGÒN BOLSA
THÀNH PHỐ ĐÀ LẠT KHÔNG CÓ ĐÈN XANH ĐÈN ĐỎ
NGƯỜI PHỤ NỮ CHÍNH LÀ PHONG THỦY TUYỆT VỜI CHO NGÔI NHÀ
NHỚ CÀ PHÊ NĂM CŨ
VẺ ĐẸP TRẦM MẶC CỔ KÍNH CỦA NHỮNG CÂY CẦU KHẮP NƠI TRÊN THẾ GIỚI
TỰ NGUYỆN
THÀNH THẬT
ĐẠO NGHĨA VỢ CHỒNG _ BÀN TAY NẮM LẤY BÀN TAY
KHÔNG CÓ THỜI GIAN_NO TIME
ĐỪNG ĐỂ TRÁI TIM BỊ ĐÁNH MẤT
KHOE KHOANG CÁI GÌ THÌ SẼ MẤT CÁI ĐÓ
CHA ĐẺ RẠP HÁT HƯNG ĐẠO
NHỮNG CÔNG TRÌNH TUYỆT VỜI BÊN BỜ SÔNG SEINE CỦA PARIS
9 ĐIỀU ĐỂ THẤY CUỘC ĐỜI ĐÁNG SỐNG
FLOWERS IN SNOW_HOA TUYẾT
AUD LANG SYNE_MỘT CA KHÚC DÙNG ĐỂ TIỄN ĐƯA NĂM CŨ VÀ ĐÓN CHÀO NĂM NỚI
LẠC LỐI GIỮA NHỮNG CON ĐƯỜNG NHỎ VÀ NHỮNG GÓC PHỐ BÌNH YÊN
BỨC TRANH KHÔNG CÓ MẮT
SUÝT NỮA BÀI THƠ "HAI SẮC HOA TIGÔN" ĐÃ CHÁY THÀNH TRO !
NIỀM VUI & NỔI BUỒN
CÓ TIỀN MUA NHÀ ĐẸP NHƯNG...
LẮNG NGHE
GIẤC MƠ ÁO TRẮNG
CÁ ĐÙ MỘT NẮNG BUÔNG ĐŨA CÒN THÈM
THƯỞNG THỨC VỊ BÉO BÙI DĨA ĐUÔNG ĐẤT NÓNG HỔI TRÀ VINH
Thơm hương lá mướp gói xương vịt bằm
BẬN
ẤM ÁP LÀ KHI...
MỘT CÕI ĐI VỀ
MỘT NGÀY KHÔNG VỘI VÃ
CÂU CHUYỆN VỀ ĐẠI HỌC STANFORD
BABYSITTING_GIỮ TRẺ Ở MỸ
CON CÁ TRÀU BƠI TỪ SÂU LÊN CẠN
SINH RA LÀ NGUYÊN BẢN ...
VỢ, NGƯỜI TÌNH & HỒNG NHAN TRI KỶ
MỘT CHÚT LAN MAN NGẪM LẠI "CÁI SỰ ĐỜI"
HỌA SĨ ĐINH CƯỜNG… KHÔNG CÒN VỚI CHÚNG TA NỮA
CÀN KHÔN ƠI XIN RÓT RƯỢU GIÙM NGAY
CÓ HỀ CHI VÀNG CHÚT RONG RÊU
CHO VÀ ...CHO
CHỢT THẤY TUỔI GIÀ
Đủ nắng hoa sẽ nở_Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy
OH! NHÌN GÌ MÀ KINH THẾ
VAI DIỄN CUỐI CÙNG
KHÔNG CÓ GIÁ TIỀN CHO TÌNH YÊU
HÃY QUÊN ĐI 3 THỨ TRONG ĐỜI
Sự khác biệt giữa tiền xu và tiền giấy
TRANH CÃI VỚI KẺ NGỐC...
ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI
ĐỜI NGƯỜI NHƯ GIÓ QUA
LÀM SAO ĐỂ PHA ĐƯỢC CHÉN TRÀ NGON?
RẤT GẦN & RẤT XA
NHỮNG CHỐN BÌNH YÊN NHẤT XỨ HÀN
NHỮNG CÂU THƠ HAY VỀ BÔNG HỒNG
MẸ _ THƠ ĐỖ TRUNG QUÂN
MỰC MỘT NẮNG PHAN THIẾT
KỶ NIỆM _ HẠNH PHÚC HAY VẾT THƯƠNG
TRẦM TỬ THIÊNG_MỘT ĐỜI "TƯỞNG NIỆM"
KHÚC LUÂN VŨ MÙA ĐÔNG
MÙA GIÁNG SINH Ở SAN ANTONIO
MÓN NỘM 3 MIỀN_(GỎI 3 MIỀN)
HẤP DẪN HƯƠNG VỊ THỊT CỪU NƯỚNG NINH THUẬN
GÓC PHỐ DỊU DÀNG
SYLVIE VARTAN, 40 NĂM TÌNH KHÚC NICOLAS
3 NHẠC SĨ NỔI TIẾNG CÙNG SAY ĐẮM MỘT NÀNG TIÊN _CHUYỆN TÌNH NHẠC SĨ NGUYỄN THIỆN TƠ TÁC GIẢ CA KHÚC "GIÁO ĐƯỜNG IM BÓNG"
HÃY SỐNG CUỘC SỐNG CỦA MÌNH VÀ QUÊN ĐI TUỔI TÁC
BÀI THÁNH CA BUỒN VÀ CUỘC TÌNH DƯỚI MƯA
CẢNH THẦN TIÊN PHẢN CHIẾU TRÊN MẶT NƯỚC
BỘ ẢNH THẦN THOẠI CỦA NHIẾP ẢNH GIA CARLOS IONUT
CÁ LINH_ĐẶC SẢN MIỀN TÂY MÙA NƯỚC NỔI
SỐNG TỬ TẾ
SAI LẦM KHI TỨC GIẬN
CHI RỒI CŨNG QUA
KHE NỨT TRÁI ĐẤT BIẾN THÀNH HỒ NƯỚC TUYỆT ĐẸP_HỒ BAIKAL
NHỚ CON CÁ HỐ THÁNG GIÊNG
TRẢ LẠI THOÁNG MÂY BAY
MỖI PHÚT GIẬN DỮ
KHI VIỆT NAM MÌNH KHÔNG CÒN ĐẸP TRONG MẮT BẠN BÈ THẾ GIỚI...
6 VIỆC KHÔNG NÊN LÀM
THƯƠNG LẮM THÁNG 12
SỰ IM LẶNG NGỌT NGÀO
NHỮNG SẮC MÀU CUỘC SỐNG
ĐÔI ĐIỀU VỀ NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG BÀI THƠ "MẮT BUỒN" CỦA NHÀ THƠ BÙI GIÁNG
TIẾNG VIỆT DỄ THƯƠNG QUÁ
NẾU ĐỐI DIỆN VỚI THỬ THÁCH
GIẾT THỜI GIAN
TÀI SẢN QUÍ GIÁ NHẤT CỦA CON NGƯỜI
CHỈ MỘT CHÚT THÔI MÀ!
NGUỒN GỐC BÀI " KÈN MẶC NIỆM TỬ SĨ HOA KỲ"
NHỮNG NGÔI VƯỜN VÀ CÁNH ĐỒNG ĐẦY SẮC MÀU
THE POWER OF HUGS (SỨC MẠNH CỦA NHỮNG CÁI ÔM)
NHỮNG CÂU TRẢ LỜI CỦA NỮ TÀI TỬ AUDREY HEPBURN KHI ĐƯỢC HỎI VỀ BÍ QUYẾT LÀM ĐẸP CỦA BÀ
NHIẾP ẢNH GIA DANIELA BABIC ĐÃ CHỤP ẢNH CON TRAI 10 THÁNG TUỔI CỦA MÌNH CÙNG VỚI CÁC CON VẬT
ĐỪNG CHỜ ...
TRÊN THẾ GIAN NÀY...
NGÀY HÔM QUA LÀ THẾ
KHÚC HÁT CHIỀU MƯA NĂM CŨ “BÂNG KHUÂNG CHIỀU NỘI TRÚ”
MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH… ĐỂ RA ĐỜI NHẠC PHẨM BẤT HỦ "nắng chiều"
TÉP BẠC MIỀN TÂY NAM BỘ