Ở sàigòn không có màu phượng tím, nên không man mác buồn thương.
Ở sài gòn không có nắng hiền hòa như mùa hè pasadena cali.
Ở sài gòn chỉ có màu phượng đỏ, đỏ thật đỏ, đỏ như môi em, như lửa
Sáng nay khi bước ra xe để đi mua bánh mỳ và cafe sáng, tôi bị cả một màu tím phủ quanh. Một cánh hoa vội vàng rụng trên vai, cánh hoa mong manh như cánh bông bụt ở quê nhà nhưng có sắc tigôn nhẹ nhàng.
Cũng lạ nhỉ, ở đâu mà hoa rụng nhiều thế, phủ tím cả một mảng cỏ xanh nơi tôi đậu xe, và trên kiếng xe tôi là những bức tranh vẽ vội bởi những cánh hoa tinh nghịch tung tăng trên cái nền xám nhạt vốn đã buồn của người bạn đời của tôi bấy lâu nay.
Ngẩng mặt nhìn lên cái vòm nhà tim tím ấy, tôi ngỡ ngàng như đang mơ. Những nhành lá hiếm hoi còn sót lại giữa cái bao la tím ấy là kỷ niệm của một thời đi học, những chiếc lá của mùa hè, những cánh phượng tuổi thơ được tái hiện trong một màu tím đầy lạ lẫm nhưng như đã quen từ lâu. Màu phượng tím Cali, tôi tự lẩm bẩm một mình và đâm ra ngớ ngẩn cả buổi sáng hôm nay.
Kỷ niệm lại ùa về. Noel vừa rồi về thăm quê, khi gặp lại người thầy và một người bạn học cũ, thầy có hỏi tôi đã thấy sắc tím lạ thường về một loài hoa phuợng ở Mỹ chưa vì đâu đó thầy đã đọc những lời văn miêu tả rất độc đáo về loài hoa này. Tôi thực tình bảo là chưa vì trong đầu vẫn nghĩ phượng tím là loài hoa hiếm không dễ gì bắt gặp trên đường. Thế mà hôm nay, nguyên một hàng phượng tím ngay trước căn hộ tôi sống gần một năm nay mà tôi không hề biết đến. Một sự thật đầy hài hước làm sao.
Trên đường xuống phố mua cafe, tôi cứ giễu mình hoài, chẳng lẽ sống nơi xứ tân tiến này, lãng mạn là một thứ xa xỉ thượng lưu mà tôi không đủ khả năng hưởng thụ? Một màu tím tôi từng yêu thích qua những cánh hoa thạch thảo được lồng trong cánh hoa học trò mà tôi vẫn dửng dưng không nhìn thấy, đôi khi vô tình gạt đi khỏi kiếng xe mà không một lần nhìn lên xem cành hoa phượng thân thương đang gọi chào mình.