Nói đến Tô Vũ trong làng nhạc VN, người ta thường coi ông như một bậc tiên chỉ. Người ta có thể không biết ông vốn là Hoàng Phú – em trai nhạc sĩ Hoàng Quý, huynh trưởng nhóm Đồng Vọng ở Hải Phòng thời trước Cách mạng Tháng Tám và là tác giả bài sử ca "NGÀY XƯA" viết về Hai Bà Trưng. Những người ưa nhạc trữ tình, lãng mạn thường nhắc tới ông như một trong những tác giả ấn tượng với Tạ từ, Em đến thăm anh một chiều mưa, Tiếng chuông chiều thu...
Nhưng hỏi Tô Vũ học trường âm nhạc nào mà là một tác giả tầm cỡ như thế? Chắc không ai ngờ, ông chỉ hoàn toàn tự học. Hoàn toàn tự học nhưng sau hòa bình ở miền Bắc, ông đã trở thành giáo viên Trường Âm nhạc VN với hàng chục cuốn sách, giáo trình, nghiên cứu về âm nhạc. Tô Vũ hiện diện là một nhạc sĩ với rất nhiều dòng chảy và kỳ lạ nhất, vẫn là sự tự học mà ra. Kiên nhẫn và tài năng đã tạo ra danh tiếng dị biệt của Tô Vũ.
Ấy vậy mà ông lại rất khiêm nhường, dù ngay từ năm 1982 ông đã được phong hàm giáo sư âm nhạc – một giáo sư thành danh bởi tự học. Ông và Văn Cao cùng nhóm Đồng Vọng là thế, nhưng Văn Cao nghiêng về sáng tác nên cũng không có nhiều thành tựu phê bình, lý luận như ông. Nhưng ông vẫn rất tôn trọng bạn đồng niên (cùng sinh năm 1923) của mình và khẳng định Văn Cao là một trong những người đầu tiên xác tín thang âm đồ – rê – fa – sol – la là thang âm cơ bản của âm nhạc cổ truyền VN. Tại sao lại là đồ – rê – fa – sol – la mà không là đồ – rê – mi – sol – la, đó còn là một vấn đề thú vị cho các nhạc sĩ nghiên cứu sau các ông. Chỉ cần khảo sát cuốn sách cuối cùng của ông Sức sống của nền âm nhạc truyền thống VN (1996) mới thấy sức tự học của ông ghê gớm đến mức nào. Không chỉ tự học âm nhạc, ông còn tự học văn học, văn hóa để có thể viết nên những bài nghiên cứu tầm cỡ như Nguyễn Trãi với âm nhạc.
Giờ đây, sau chừng ấy năm cống hiến hết mình cho âm nhạc, giữa căn phòng bệnh viện lúc mê lúc tỉnh, người nghệ sĩ ấy, như một bản năng, vẫn giữ cho mình một phong thái gần gũi, bình dị nhưng lại hết sức trang nhã. Mỗi khi bật lên cơn ho liên tục, ông cũng cố gắng khum hai bàn tay rất đúng mực và gọn để che miệng và mặc dù đang trong cơn ảo giác tỉnh mê, ông vẫn nhẹ nhàng, mỉm cười gật đầu chào và cảm ơn những y tá, người thân đến thăm mình. Nụ cười của đôi mắt mà bất cứ ai từng trò chuyện cùng ông không thể không ấn tượng.
Ca khúc Em đến thăm anh một chiều mưa cuối cùng kết lại bằng một hình ảnh của “ánh nắng”: “Ta ước mơ một chiều theo nắng. Em đến chơi quên niềm cay đắng và quên đường về…”. Trong những nỗi buồn tưởng chừng bất tận của thế hệ nhạc sĩ tiền chiến cũng không bao giờ ẩn chứa hoàn toàn sự bi lụy, vẫn còn đó nỗi niềm hi vọng hoặc một sự buông tay nhẹ nhàng không oán hờn, trách móc, thù hận. Tôi mong cuộc sống này cũng vậy. Trong những giờ phút mà tuổi già đang thử thách cuộc đời người nghệ sĩ tài hoa Tô Vũ, có lẽ không chỉ tôi mà rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp cùng khán thính giả đều mong ông sớm vượt qua để tiếp tục là dòng sông âm nhạc tắm mát những tâm hồn mộ điệu.
NGƯỜI "CHĂN NHẠC"
Có một nhà lý luận phê bình âm nhạc nào đó đã ví chuyện ông Tô Vũ nhà Hán năm xưa chăn dê giữa thảo nguyên mênh mông và nhạc sĩ Tô Vũ của chúng ta “chăn nhạc” từ khi mái tóc hẵng còn xanh cho đến tận hôm nay. Tôi thật sự tâm đắc với ý kiến đó. Chúng ta được gặp một Tô Vũ dạt dào xúc cảm trong các tác phẩm âm nhạc và còn được trải nghiệm những kiến thức uyên thâm của ông về âm nhạc trong vai trò là một nhà nghiên cứu, giáo sư âm nhạc lão thành. Cả cuộc đời ông là một hành trình đa thanh điệu. Ông rong ruổi trên mọi nẻo đường quê hương để sau hàng loạt sáng tác thời kỳ thanh xuân chịu ảnh hưởng của phương Tây như Tạ từ, Em đến thăm anh một chiều mưa, Tiếng chuông chiều thu và Võng mây… là hàng loạt tác phẩm sau này như chính ông tự nhận mình càng ngày càng say đắm “nàng âm nhạc dân tộc”. Đó là những Cấy chiêm (ngập tràn âm hưởng chèo), rồi Đề Thám (nhạc tuồng), Trưng Vương (nhạc cải lương), Sơn Tinh – Thủy Tinh (nhạc múa rối).
QUẢ THẬT ÔNG CHÍNH LÀ Nhạc sĩ Tô Vũ: Một hành trình đa thanh điệu .