Những cơn mưa đầu mùa đã ùa đến. Chiều nay, ta đã bất chợt dừng lại khi giai điệu của bài hát này vang tới. Ngày hôm qua, cho em và cho tôi. Ngày hôm qua, không chỉ là một thời điểm, mà là cả một khung trời đã nằm ở chiều thời gian, không gian khác, không còn có thể chạm vào.
Từng nốt nhạc chầm chậm rơi như nước đang buông xuống từ bầu trời, tan loãng vào dòng chảy trên mặt đất, rồi cuốn trôi mất dấu. Trên nền nhạc ấy, giọng ai thủ thỉ khẽ khàng:
"Ngày hôm qua là thế, chìm khuất trong mưa xóa nhòa
Nhìn em đi lặng lẽ qua những buồn vui
Ngày hôm qua là thế, từ tháng năm cũ tìm về
Tìm trong em nụ hôn quên lãng đầu tiên "
Hình bóng đã chìm khuất trong cơn mưa. Nhẹ nhàng thế thôi, mà sao thời gian cứ khắc khoải ngóng trông. Mà sao con người vẫn còn mơ hồ giữa nhớ nhung và quên lãng. Rõ biết là ngày hôm qua, mà sao không thể buông tay?
Một nụ hôn mơ hồ còn sót lại giữa miền thương nhớ. Những thương yêu chất đầy hai vai người đã đi qua đời nhau. Đã từng có một thời, xa xôi lắm, một người lặng lẽ dõi theo bước chân em, và giờ đây, vẫn dõi theo bước chân em.