MAI TÔI ĐI (NHẠC ANH BẰNG, THƠ NGUYÊN SA) "Mai tôi đi, chắc rằng Paris khóc Nhưng lệ rơi sẽ khô theo tháng ngày..."
Không biết từ bao giờ, cái tên Paris như là hiện thân của một thiên đường với tất cả những gì lộng lẫy và kiêu sa nhất. Paris với dòng sông Seine thơ mộng, hiền hoà, ngay bên cạnh là kỳ quan Eiffel, với vườn Lục Xâm Bảo mà bất kỳ đôi tình nhân nào ở nước Việt xa xôi cũng mơ ước được một lần bước chân vào.
Dường như Paris cũng là nơi đã gắn bó máu thịt với thi sĩ Nguyên Sa, nên khi biết rằng sắp phải rời xa nơi này, ông đã viết 3 bài thơ mà ông gọi là những bài thơ chia ly, viết để từ biệt Paris, từ biệt nước Pháp.
Năm 1953, ông sáng tác Tiễn Biệt, năm 1954, bài thơ mang tên Paris ra đời, và năm 1955, khi đã về lại Sài Gòn, ông hỏi thăm bằng bài thơ: Paris Có Gì Lạ Không Em. Trong đó, bài thơ mang tên Paris được viết năm 1954, ngay trước thời điểm Nguyên Sa rời xa Paris, đã được nhạc sĩ Song Ngọc phổ thành 1 bài hát hồi năm 1980 nhưng ít người biết đến.
Phải đến năm 2004, tức là tròn 50 năm sau khi bài thơ ra đời, nhạc sĩ Anh Bằng phổ thành bài nhạc Mai Tôi Đi, và ngay lập tức được yêu thích qua tiếng hát đôi song ca Nguyên Khang và Diễm Liên: (https://www.youtube.com/watch?v=xabyXVtg3d8&t=1s)
"Mai tôi đi, chắc trời giăng mưa lũ
Mưa thì mưa, chắc tôi không bước vội
Nhưng chẳng thế nào, thì cũng sẽ xa nhau, mình cũng sẽ xa nhau
Mai tôi đi, chắc rằng Paris khóc,
nhưng lệ rơi sẽ khô theo tháng ngày
Cho dù cách nào, thì cũng sẽ xa nhau, mình cũng sẽ xa nhau…"
Bài thơ được viết trong bối cảnh chằng bao lâu nữa Nguyên Sa sẽ chia tay Paris để về lại Việt Nam. Cho dù là giã từ đất khách để về cố hương, nhưng Nguyên Sa không thể về lại nơi đã ra đi 7 năm trước là Hà Nội, vì đã có tin về hiệp định chia đôi đất nước, nên ông cùng với vợ đã phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đó là Sài Gòn. Vì vậy có thể hiểu cho tâm trạng của một người viễn xứ sắp phải rời xa nơi đã gắn liền với một phần đời tuổi trẻ, với tình yêu nồng nàn của mình.
Không như những lần trước đó, khi Nguyên Sa chỉ phải rời Paris để về các vùng phụ cận để sống, lần này là biệt ly ngàn dặm, cho nên dù có lưu luyến, dù cố tình bước đi thật chậm, dù lệ có rơi, dù Paris cố níu kéo bằng một cơn sụt sùi mưa lũ, dù bằng cách nào đi nữa, thì cũng xa nhau mà thôi…
"Mai tôi đi xin đừng nhìn theo, xin đừng đợi chờ
Đời trăm muôn góc phố, con đường dài thật dài
Thẳng mãi có bao nhiêu, thẳng mãi có bao nhiêu
Mai tôi đi, xin đừng gọi tên, thêm nhiều muộn phiền
Dù môi kêu đắm đuối, hay mặn nồng một trời
Cùng đành lòng xa thôi, cũng đành lòng xa thôi
Mai tôi đi, chắc dòng sông Seine nhớ
nhưng dù sao, nhớ nhung rồi sẽ mờ
Muôn vạn u sầu, rồi cũng sẽ xa nhau, mình cũng sẽ xa nhau…"
Nguyên Sa đã nhân cách hóa Paris thành một người tình, và chia tay nhau lưu luyến như tình nhân, người xa cách một người con gái. Cảm xúc dâng trào nên trời cũng dâng mưa lũ, Paris cũng than khóc, con đường và góc phố lặng lẽ nhìn theo, và sông Seine muôn đời lặng thầm thương nhớ. Phải chăng đó chính là tâm trạng của người bước chân ra đi, nhưng lại tưởng như cả một trời Paris đang sụt sùi đưa tiễn chân người.
Thực ra nhạc sĩ Anh Bằng chỉ lấy ý thơ và một vài câu hát để viết thành nhạc. Hãy đọc lại trọn vẹn vài thơ này của Nguyên Sa để thấy được hết nỗi niềm của người xưa:
"Mai tôi ra đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau…
Mai tôi đi chắc Paris sẽ buồn
Paris sẽ nhìn theo
Nhưng nhìn thì nhìn đời trăm nghìn góc phố
Con đường dài thẳng mãi có bao nhiêu
Mai tôi đi dù hôm nay đang vào thu
Giòng sông Seine đang mặc áo sương mù
Đang nhìn tôi mà khoe nước biếc
Khoe lá vàng lộng lẫy lối đi xưa
Dù hôm nay giữa một ngày tháng bảy
Chiếc tháp ngà đang ướt rũ mưa ngâu
Sông Seine về chân đang bước xô nhau
Sẽ vịn ai cho đều giòng nước chảy
Dù mai kia
trong một đêm quá khuya hay một ngày sớm dậy
trên một con đò, bên một góc phố, dưới một luỹ tre
tôi sẽ ngồi kể chuyện nắng chuyện mưa
và có lẽ tôi sẽ kể chuyện Paris
để khói thuốc xám trên môi dăm người bạn, và trên môi tôi
điếu thuốc sẽ run trên những đường cong lận đận
điếu thuốc sẽ run như chân người vũ nữ vừa quen
đôi chân người mà tôi không dám nhớ cũng không dám quên
còn quay đảo giữa điệu nhạc mềm như khói thuốc…
Tôi sẽ hỏi trong những chiều giá buốt
những chiều mưa mây xám nặng trên vai
người con gái mắt xanh màu da trời
trên áng mi dài có quanh co tuyết phủ?
Rồi cả người
cả Paris nhìn tôi qua một nụ cười nhắn nhủ
nụ cười mềm như ánh nắng của cuộc chia ly
của một buổi sáng mai khi những người phu đổ rác bắt đầu đi
những thùng rác bắt đầu cọ vào nhau
với những tiếng kêu của một loài sắt lạnh
như những tiếng kêu của những chiếc đinh khô, những mình búa rắn
của những đôi mắt nhìn theo
và tôi cũng nhìn theo
không biết người ta vừa khâm liệm mình hay khâm liệm một người yêu
Dù người yêu không phải là người con gái có mớ tóc vàng
Nhưng cũng sợ phải viết những lá thư xanh về xứ Đũa son
nên tôi không dám hỏi:
tại sao mắt em buồn
tại sao má em đỏ
tại sao môi em ngoan
vì những ngón tay tô đỏ màu đũa son
đang muốn gắp cả đời người hạnh phúc
Và cả tôi cũng vẫn nghẹn ngào trong mỗi lần nói thật
mỗi lần nghe Paris hỏi tôi:
tại sao anh về
tại sao anh không ở?…
Nhưng dòng máu không thể chảy ngoài huyết quản
dù tôi yêu Paris hơn một người bạn yêu một người bạn
hơn một người yêu yêu một người yêu
Dù đêm nay tôi vẫn làm thơ
dặn những người con gái nhỏ đi về
trên hè phố Saint Michel
gò má đỏ phồng bánh graffen
để những hạt đường rơi trên má
lau vội làm gì cho có duyên
Dù đêm nay những người yêu nhỏ vẫn đi về
vẫn đôi mắt nhìn lơi lả hở khuy
cặp môi nghiêng trong một cánh tay ghì
mỗi chuyến métro qua vồi vội
giòng Seine cười ngoảnh mặt quay đi
Dù đêm nay tháp Eiffel
Vẫn kiễng mình trong sương khuya
nhìn bốn phía chân trời
Và đôi mắt tôi
Vẫn tìm đến trong một giờ hò hẹn
Và từ mai trên những lá thư xanh
tôi không được bắt đầu
bằng một chữ P hoa
như tên một người con gái…"
Ở cuối bài thơ, Nguyên Sa tiếc nuối rằng từ sau này, khi viết thư cho người thân, ông không còn được tận hưởng cảm giác viết chữ P hoa đầu dòng nữa:
Dòng chữ “Paris, ngày… tháng… năm…” chỉ còn là kỷ niệm.
Ông ví chữ P hoa đó như là tên của một người con gái đã chiếm trọn trái tim của mình, nhưng rồi sau thời điểm chia ly, sẽ ngàn dặm xa xăm thương nhớ.