Chẳng hiểu sao khi nhắc về Phố thì tôi thường nghĩ về những con hẻm quanh co dốc lên dốc xuống. Chúng dấu trong lòng những tiếng thở dài những câu chuyện lảng vảng như khói như sương, và những câu chuyện như thầm kể lại cho những ai chậm rải và thong dong đủ kiên nhẫn để đi hết con đường.
Phố có thể đó là mảnh đất nơi các bạn sinh ra có thể đó chỉ là một trong những điểm dừng chân trong những ngày bạn rong ruỗi. Nhưng trong những ngày bảo lòng bạn hãy về với phố ngồi yên trong một góc nhỏ và nghe một nhịp đời dáo dác phía xa. Về với phố hay đúng hơn là về lại với góc vắng của lòng mình.
Núi quanh đồi như mùa trăng cũ
Từng dốc phố, quấn quanh núi đồi
Vẫn đi tìm bóng trăng lẻ loi
Tháng mưa về, tiếng mưa ru hời
Phố bên đồi đứng chờ em tới
Hồ xanh thẵm trong mưa buồn rơi
Tiếng em cười nói quanh đời tôi
Mai tôi đã rời xa núi đồi
Sẽ mang theo hương đêm ngày cũ
Phố Mùa Đông lyrics on
Lời tôi hát đồi núi chập chùng
Có đôi khi nhớ thiên đường xưa
Mai tôi sẽ rời xa kỷ niệm
Sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ
Tình em có hằng vết son buồn
Khép đôi môi câu hát vô thường
Lối em về rẽ ngang phố chợ
Lũ thông già vẫn rì rào nhớ
Vì em đã mang theo ngày thơ
Ánh trăng về giữa đêm mộng mơ