"NẾU MỘT MAI EM SẼ QUA ĐỜI _HOA PHỦ ĐẦY NGƯỜI _XE NHỊP ĐẰM KHƠỊ.. XA XÔỊ”
(Tình cờ được một người bạn share cho bài hát này. Bật lên nghe thử. Trái tim bỗng đập lỗi 1 nhịp. Vì có cái gì đó ở bài hát ám ảnh quá...Hình như đã có lúc thấy cái cả nghĩ của mình lẩn khuất trong bài hát...Nét buồn vấn vương, nhưng không bi lụy, vẫn có chất "tráng" âm vang, dù là "bi tráng"...Biết mình chưa đủ tài để hiểu, chưa đủ trải để cảm, nhưng vẫn mạo muội viết vài dòng...)
- Nếu một mai em sẽ qua đời...Một câu mang tính giả định, làm day dứt lòng người với hư từ "Nếu"...Cô gái trong bài hát có lẽ đương tuổi xuân thì, tại sao lòng lại trĩu nặng ưu tư đến thế?...Có chăng là cái "nhân duyên". Cái nhân duyên làm lòng cô ngổn ngang trăm mối tơ vò:
“Nếu một mai em sẽ qua đời
Hoa phủ đầy người
Xe nhịp đằm khơị.. xa xôị”
- Cô gái ấy đã tưởng tượng ra cả cái cảnh xe tang nhấp nhô trên con đường xa xôi. Xe tang khấp khểnh, hoa phủ trắng. Bụi đỏ con đường, khung cảnh như thực , như mơ...Sao mà xót xa, mà đau đáu đến thế. Dường như cái cảm giác mất mát đã len lén vào tim lúc nào không hay? Nghe đến đây có chút liên tưởng đến một câu thơ trong Truyện Kiều: "Vó câu khấp khểnh, bánh xe gập ghềnh". Có khác chăng là nhân vật, là hoàn cảnh, nhưng cái hun hút, xa xăm, trắc trở...cứ thấy gần nhau đến lạ...
“Nếu một mai em đốt pháo vui
Hát theo người
Hương cưới chia phôi, cười mặn tình đờị”
- Lại một "Nếu" nữa, có lẽ xuyên suốt, gắn kết cả bài hát là từ "nếu". Giả định, hay cũng là trăn trở của người con gái với nhân duyên? Lại lấy cái cả nghĩ của người đời mà mạn phép cho rằng nàng ấy đang chua xót cho chính mình, và cho cái đám cưới có "pháo vui", có "hương cưới"kia. Đám cưới vui là vậy, có tiếng hát, có hương vui, có cả pháo vui, nhưng sao có cái gì xót xa đến thế. Phải chăng vì sự chia phôi đã được báo trước ẩn dưới cái vỏ đám cưới hạnh phúc kia. "Cười mặn tình đời"...Tình là thế, gắn kết là thế, rồi lại phải chia ly...
“Nếu một đêm em bước qua thềm
Mang nặng hồn mềm
Em trở mình trên nhân duyên
Nếu nửa đêm trăng gió đã lên
Bão mưa êm, chăn gối ghi tên
Bia mộ đường quên.”
- Đêm buông, nàng bước qua thềm, trĩu nặng lòng mối nhân duyên. Trăn trở, nghĩ suy. Nhân duyên là cái may mắn, cũng là cái nợ nần. Không có nhân duyên tốt, nhân duyên xấu, chỉ là do cá nhân mỗi người cảm nhận nó theo mặt nào thôi. Nhân duyên ngắn ngủi hay dài lâu cũng làm lòng người đa mang canh cánh...
“Nếu một mai không còn ai
Ðứng bên kia đời trông vời vợi
Không còn ai ! Ðâu còn ai ?
Trong ngày mai, có dư hương người
Chỉ là gian dối mà thôi
Nếu về sau em có qua cầu
Không chẳng vì sầu, thương chẳng còn đâu
Mà nói chuyện quên nhau
Nếu vì sao, quay gót cuốn mau
Dấu chân sâu in vết không lâu
Chẳng nợ gì nhau…”
- Nếu ngày mai, không còn ai, không còn ai đứng bên kia đời...Cố nhân hút bóng...Có chút hương vương vấn, cứ tưởng là người đấy, mà người đã xa nghìn dặm nhân duyên. Chỉ còn luyến thương, còn hoài niệm...Nhưng đừng sầu muộn, đã là dĩ vãng, thì hãy để dĩ vãng lui vào quá khứ...
- Người ơi, nhân duyên hết rồi, sầu thương cũng trở nên hư vô. Nhân duyên ngắn ngủi, có từng ấy thôi. Đã trọn nhân duyên, xin dứt áo. Dấu chân xưa, bụi quá khứ đã phủ mờ.Hết nợ nhân duyên,xin đành quên nhau.