Nếu được quay về con
đường của ngày xưa, em vẫn sẽ nắm tay anh lang thang dọc con phố. Em vẫn
sẽ hôn anh dưới ánh đèn khi em không biết mình đang say hay còn tỉnh.
Nếu được yêu lại từ
đầu, em sẽ không lãng phí một giây phút nào bên anh. Em sẽ không giận
hờn, không quay lưng đi khi anh đang rất gần. Nhưng hối tiếc sẽ mãi
thuộc về quá khứ.
Cuộc đời, duyên phận cứ
tới rồi lui, đến rồi đi. Đôi khi chỉ cần một cái gạt tay, mình đã chẳng
thể tìm lại nhau. Huống chi tình yêu lại là thứ mơ hồ khiến em chẳng
thể nắm giữ.
Em không biết, cuộc đời
sẽ đưa đẩy ép em bước vào bao nhiêu mối tình, gắn với bao nhiêu người
bằng hai chữ người yêu và tình yêu nhưng em biết đến khi nào sẽ là tình
yêu cuối.
Tình yêu cuối, có lẽ
không cần phải đợi tới lúc chết mới có thể nhận ra. Tình yêu cuối là
ngay khi còn sống, ngay độ xuân xanh em đã biết là nếu chia xa, em sẽ
chẳng thể yêu thêm được ai.
Vậy là từ lúc này đây,
trong suốt hành trình tới cuối đời, em mang thêm một thứ gọi là tình yêu
cuối. Em sẽ chung sống với nó như người tình không bao giờ cưới.
Để rồi trong buổi chiều
lộng gió, giữa mải miết cuộc đời, em nép mình phía sau cửa kính. Kí ức
trở lại sụt sùi như một cơn cảm cúm, ngỡ chẳng còn lại gì nhiều mà dai
dẳng thật lâu. Một người đã ra đi, dù là vì tình yêu, vì tổn thương, vì
hiểu lầm hay vì bất cứ điều gì đi chăng nữa, đều chưa bao giờ bước ra
khỏi trái tim em.
Ngắm nhìn từng hạt mưa
lăn qua tấm kính, thật mau, thật rõ ràng và thầm thủ thỉ, anh đang ở
đâu, có nhớ em không? Em đã hỏi thật nhiều và vọng lại trong mưa chỉ là
những tí tách hoài niệm rơi.
Bỗng đâu đó vang lên những câu hát như xé lòng thành từng vụn nhỏ rồi trải ra một miền thăm thẳm, xa xôi.
“Một khi em đã yêu là
con tim em đã dâng trao cho tình yêu. Dù đường tình yêu muôn khó khăn và
đôi khi em biết em không được may mắn. Chẳng cần bận tâm hay nghĩ suy
mình hy sinh cho ai đó sẽ được những gì. Đã yêu nhau thì cứ yêu đi sẽ
cho ta ngày tháng chẳng hề phung phí.