Bản nhạc “Xuân Thì” đã được Khánh Ly ghi âm và phát hành trước năm 1975 tại Sài Gòn. Mời MN thưởng thức
Phạm Duy đã để lại cho đời một thế giới âm nhạc với cả ngàn bài hát trải dài hơn 92 năm cuộc đời, từ Bắc vào Nam, từ Nam nửa vòng trái đất sang Bắc Mỹ, rồi ngược nửa vòng trái đất trở về đất Mẹ, trở về điểm khởi đầu của vòng tròn kiếp người. Dòng nhạc Phạm Duy là dòng thời gian khởi nguồn từ thời tiền chiến, như dòng sông dài chảy qua miền đất nước từ Bắc vào Nam, tràn ngập với màu sắc và âm thanh dị biệt của từng quãng đời nghệ sĩ với cây đàn. Tình quê hương, tình mẹ thương con, tình yêu trai gái, sức sống và sự chết, chiến tranh và hòa bình, tất cả – cuộc đời – được dòng nhạc Phạm Duy chở vào thời gian ngừng lại.
“. . .Nhạc phẩm Xuân Thì được Phạm Duy sáng tác năm 1953 tại Sài Gòn trong nguồn cảm hứng và linh hồn của bài Hoa Xuân đã được viết trước đó với tâm tư rộn ràng của một mùa Xuân thái hòa. Lời hát Xuân Thì êm đềm như một bài thơ, lãng mạn và đầy hy vọnoOog. “Tình xuân chớm nở đêm qua, Khi mùa chinh chiến đã lui ra ngoài đời”. Với một chút thiền gọi là, “Xa xa có tiếng kinh cầu, Chiều trên dương thế mang sầu mênh mông “.. .” Thêm một chút tình mẹ, “Mẹ bế con thơ, con bú say sưa”. Và dĩ nhiên phải có gái, “Êm êm tiếng hát trăng tà, Tình soi trên phím tay ngà gái trinh”….
Sau khi bài hát sáng tác được vài năm thì ông gửi tham dự Đại Hội Văn Hóa thời Đệ Nhất Cộng Hòa, cùng với hai ca khúc khác của mình là “Một Đàn Chim Nhỏ” và “Chim Lồng”. Chùm ca khúc này của ông đã được giải nhất.
oOo
Tình Xuân chớm nở đêm qua
Khi mùa chinh chiến đã lui ra ngoài đời
Ngày Xuân con én đưa thoi
Có người nhớ tới những lời yêu mến nhau
Xa xa có tiếng kinh cầu
Chiều trên dương thế mang sầu mênh mông
Người đi giữa độ Xuân nồng
Nhìn nhau bỡ ngỡ rưng rưng lòng nhớ thương
Tình thương nhân thế bao la
Yêu người năm trước khiến cho ta giận hờn
Và thương cây súng cây đơn
Hoa đào đã nở trên vết mòn chiến xa
Đường đi êm quá!
Có phải giấc mơ
đã thành ý thơ
Trời không mưa gió
Mẹ bế con thơ,
con bú say sưa
Tình ra núi Bắc non Đông
Duyên về tới chốn
Nam sông, Tây rừng
Gọi đàn chim trắng như bông
Tin lành đưa xuống
khắp vùng trên nước ta
Êm êm tiếng hát trăng tà
Tình soi trên phím
tay ngà gái trinh
Người ôm nhân loại trong mình
Cười tuôn nước mắt
cho Xuân tình dấy men.