Cuộc sống luôn mang theo bao nhiêu sóng gió, nhất là trong tình cảm đôi lứa, nhiều lúc cứ ngỡ rằng mình sẽ hạnh phúc bên cạnh người ấy, cứ ngỡ rằng mình và người ấy sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường …. Nhưng không, cuối cùng chỉ để lại cho nhau những lời hứa xa vời… và một trong hai người, nợ nhau những lời hứa hẹn .
"Anh còn nợ em công viên ghế đá
Công viên ghế đá lá đổ chiều êm
Anh còn nợ em dòng xưa bến cũ
Dòng xưa bến cũ con sông êm đềm."
"Anh còn nợ em chim về núi nhạn
Trời mờ mưa đêm, trời mờ mưa đêm
Anh còn nợ em nụ hôn vội vàng
nụ hôn vội vàng nắng chói qua song
Anh còn nợ em con tim bối rối
Con tim bối rối anh còn nợ em
Và còn nợ em cuộc tình đã lỡ
Cuộc tình đã lỡ … anh còn nợ em"
- Anh còn nợ em. Tình yêu là thế đấy…Nợ nhau để thấy còn gì đó trong ta, dẫu biết rằng mình đã mãi rời xa…. “Nợ em, anh như nợ cả thế giới này....
“Anh còn nợ em, nụ hôn vội vàng,
nụ hôn vội vàng, nắng chói qua song.
Anh còn nợ em, con tim bối rối,
Con tim bối rối, Anh còn nợ em”.
- Với âm điệu yêu thương qua dòng nhạc của Anh Bằng, nhất là khi một mình ngồi nghe để rồi tưởng tượng….thì quá bùi ngùi!…ừ nhỉ!.. anh còn nợ em…nợ em nhiều lắm!.
"Anh còn nợ em công viên ghế đá
Những buổi chiều vàng, nắng ấm lá thu bay
Những buổi chiều mưa, lướt thướt dáng em gầy
Những buổi tối, đèn đường tròn đôi mắt đỏ
Anh còn nợ em công viên ghế đá
Những mật ngọt ân tình, thuở mới quen nhau
Những sáng trưa đứa hẹn, đứa đợi chờ
Những nồng ấm của thời yêu thương cũ
Anh còn nợ em công viên ghế đá
Tóc em dài lồng tóc ngắn thôi bay
Những ngón tay quấn quít mãi không rời
Những ánh mắt sáng trong thời thơ trẻ"
"Anh còn nợ em công viên ghế đá
Nợ luôn đầy, trả mãi chẳng sao vơi
Để hôm nay chiếc ghế đá âm thầm
Gió hiu lạnh cho ghế gầy thêm nhớ …"
- Không phải chuyện tình nào cũng kết thúc bằng hôn nhân. Có những mối tình sâu nặng nhưng lại tan vỡ nửa chừng bởi muôn ngàn lý do và cũng có khi chẳng tại lý do nào cả. Tưởng rằng nó sẽ đi vào quên lãng, cùng với năm tháng phôi pha…
Ai ngờ một ngày gặp lại, khi cả hai đã có vợ, có chồng; hoặc một người còn tự do, nhưng người kia đã có gia đình riêng của họ. Những món nợ tình nhiều khi làm ta khó nghĩ. Có người muốn quên đi, người kia muốn níu lại….
Nếu tình cờ gặp lại người yêu cũ khi họ đã có một gia đình êm ấm, theo tôi hãy tôn trọng cái hạnh phúc ấy của người xưa, dù trong lòng mình có còn nặng tình cảm mấy đi nữa. Nhất là khi chính mình cũng đã có một số phận, một con đường và cuộc đời mình cũng đã ràng buộc với người khác nữa. Chỉ cần một bước dấn thêm để thỏa mãn lòng ham muốn của mình sẽ làm cho nhiều người bị khỗ lây. Cho nên, có thể nói đó không phải tình yêu, bởi vì tình yêu không bao giờ ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình.
Xử sự sáng suốt lúc này là hãy quên người cũ ấy đi. Bởi thật sai lầm nếu đem đánh đổi cái hạnh phúc mà mình (hay người ấy) đang có để trả món nợ tình mà nhiều khi thật ra… mình chưa bao giờ vậy!?.