CƠN GIÓ THOẢNG
(NS Quốc Dũng)
"Ngày nào em đến áo trắng ướt đẫm
Hơi sương chiều rơi
Tưởng là phút vui ôi như cơn mơ
Nỗi đau nghẹn lời
Buồn theo cơn gió những cánh lá rơi cuốn trôi về đâu?
Nắng đã chìm sâu... Biết ta còn nhau?
Và trong đêm tối lóng lánh
những ánh sao rơi lặng im
Nhẹ như gió êm môi em run run
Hơi Thu ngọt mềm...
Rồi bao cay đắng với những đớn đau xô đi tìm nhau
Bóng em dần sâu... núi đồi vút cao...
Ôi những dấu yêu thương xưa tháng năm in hằn lối quen
Xin gió mưa trôi đi để hồn chìm vào lãng quên..."
Người còn đi mãi biết có đến chốn không gian mù xa
Một ngày thoáng qua xin trong hư vô nhớ thương nhạt nhòa
Để ta vui sống với những trái ngang dấu chôn cuộc đời...
Hỡi nhân tình ơi, hãy cười hãy vui...
Thôi thế đã hết rồi, tất cả những yêu dấu giờ đã tan thành mây khói, tôi đã đánh mất em mất cái cơ hội được có em bên mình. Em đã ra đi sau cái đêm thơ mộng đến bão bùng đó. Hết thật rồi, em đã không còn muốn gặp tôi nữa tôi đã làm em đau và tổn thương đến tận đáy con tim và giờ đây tôi chỉ còn biết tiếc nuối…
Như cơn gió thoảng, em đến rồi đi để lại tôi chỉ còn mùi hương của gió. Chiều nay trên đỉnh núi kia cơn gió thoãng qua và mang em về trong tâm trí tôi. Kí ức nồng nàn xưa kia đã quay trở lại và có yêu nên mới nhớ và nổi nhớ chỉ là niềm đau…Tôi nhắm mắt lại để nhìn thấy gương mặt và hình giáng thân quen, Em mỉm cười nhìn tôi rồi chợt bay theo gió…