- “Tháng Bảy. Ngưu Lang đợi chờ. Chức Nữ trông mong. Đàn quạ ngóng trông. Nhịp cầu nối đôi bờ tình yêu được bắt nhịp. Đàn quạ nghe từng bước chân vội vã qua rất nhanh trên lưng mình. Chuyện tình Ngưu-Chức có tự bao giờ? Để mỗi lần tháng Bảy mưa ngâu, người đời - những kẻ nhiều mơ mộng, lại ngước mắt lên bầu trời trong xanh hay đục ngầu mây xám và ước nguyện cầu cho một cuộc tình."
- Không biết tại làm sao, những bài hát mang hơi hướng tình yêu đều có ướt một chút nước mưa. Từ “Mưa thì thầm” đến “Mưa bụi”, “Mưa ngâu”. Rồi cả những câu hát ướt những giọt mưa xuân, mưa hạ, mưa hồng. Rồi ngõ nhỏ, em về, mưa ướt đôi vai gầy trong nhạc Trịnh. Những giọt mưa rơi ướt bao cuộc tình.
“Em không khóc, tại trời mưa nên mắt ướt”. Cuộc chia tay đẫm nước mưa hay đẫm nước mắt?
- Bao nhiêu năm rồi, Chức Nữ khóc chờ Ngưu Lang. Giọt nước mắt của nàng, giọt nào rơi xuống thế gian làm nên những cơn mưa đưa người đến với nhau? Giọt nước mắt nào của nàng làm những cơn mưa đưa người xa nhau? ừ! thôi thì … được khóc cho một cuộc tình đã là điều hạnh phúc. Hạnh phúc bởi lẽ, ta còn trái tim biết yêu thương và biết đau khổ. Hạnh phúc vì ta còn biết khóc, cho vơi những nỗi buồn nỗi đau ...
- "Hữu tình chi bấy Ngưu Lang
Tấm lòng Chức Nữ vì chàng mà nghiêng
Buồn trông chênh chếch sao mai
Sao ơi sao hỡi nhớ ai sao mờ?
Đêm đêm tưởng dải Ngân Hà
Chuôi sao tinh đẩu đã ba năm tròn.
Đá mòn, nhưng dạ chẳng mòn,
Tào Khê nước chảy, vẫn còn trơ trơ.
Nhớ ai ngơ ngẩn ngẩn ngơ
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai"
- Điển tích chuyện Ngưu Lang Chức Nữ
Tiết tháng Bảy mưa dầm sùi sụt, thứ mưa nhỏ, không dứt trong nhiều ngày. Những sợi tơ trời hay những giọt nước mắt của nàng Chức Nữ khóc vời lang quân. Tâm tình người Á đông mình thơ mộng lắm, nhìn lên hai vì sao bên này và bên kia dải Ngân Hà mà đặt ra điển tích như sau:
- Ngày xửa ngày xưa, khi Trời và Đất còn gần nhau, Chức Nữ là cháu Thiên Đế (ông Trời), siêng năng việc dệt cửi.
Thiên Đế thấy cháu đơn lẻ, bèn gả cho chàng chăn trâu Khiên Ngưu. Nhưng rồi … ngụp lặn trong tình yêu, vợ chồng bỏ bê công việc khiến Thiên Đế phạt, đem đày mỗi người ở một bên sông Ngân Hà. Mỗi năm, Thiên Đế cho phép hai vợ chồng gặp nhau một lần vào đêm mồng bảy tháng Bảy âm lịch.
Thương tình, vào dịp này hằng năm, đàn chim quạ và chim khách kéo đến, làm nên chiếc cầu cho Chức Nữ qua sông. Vợ chồng tương phùng, mừng vui chưa hết, đã lại khóc ly biệt. Nước mắt chan chứa rơi xuống trần gian thành mưa tầm tã, mà người đời gọi là “mưa Ngâu”.