"Mỗi mùa xuân sang
Mẹ tôi già thêm một tuổi.
Mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần."
Một cái Tết nữa đến rồi, là mình đã thêm một tuổi, những đứa trẻ lớn thêm một tuổi. Trong cái không khí rộn ràng của Tết năm nào lòng mình cũng lắng lại khi nghe bài hát này. Xin cảm ơn nhạc sĩ Trần Long Ẩn đã viết nên nỗi lòng thay cho vạn người con đất Việt. Dẫu biết là thời gian không thể níu kéo, dẫu biết là vô thường nhưng đã là con sao không khỏi lo âu khi thấy tuổi mẹ càng cao, da mẹ ngày càng in dấu.......
"Rồi mùa xuân ấy, tóc trắng Mẹ bay
như gió, như mây bay qua đời con,
như gió, như mây bay qua thời gian."
Vâng, tóc trắng, gió, mây, là những hình ảnh vô cùng tự nhiên giống như vạn vật trong tự nhiên này, nhưng khi đã bay qua đời con thì không tự nhiên nữa rồi, là mất mát đã đến rồi......
"Ôi Mẹ của tôi!
Mẹ già như chuối chín cây"
Cây chuối con, chuối lớn, chuối có buồng, chuối xanh, chuối chín, rồi chuối bị đốn. Chuối chỉ có một đời thôi, cũng giống như đời mẹ, mẹ sinh con ra để lại cho đời, rồi mẹ già như chuối chín cây
"Gió lay Mẹ rụng, con phải mồ côi.
Gió lay Mẹ rụng, con phải mồ côi.
Mồ côi tội lắm ai ơi!
Đói cơm khát nước biết người nào lo.
Đói cơm khát nước biết người nào lo."
Đúng là con, dẫu con có trưởng thành, dẫu con có thành ông này bà nọ, dẫu con có thành gia lập thất, nhưng vẫn mồ côi khi mẹ đã đi rồi, vì lúc đó mới ngỡ ngàng nhận ra không còn mẹ nữa dù chỉ để kêu một tiếng mẹ...
Lo lắng rồi giả sử, nhạc sĩ thật tài tình để đánh thức thế gian. Đã là thế gian thì phải có người này người kia. Có người bất hiếu mới có người hiếu thảo, giống như có trắng thì sẽ có đen
"Mỗi mùa xuân sang
Mẹ tôi già thêm một tuổi.
Mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần.
Dù biết như thế, tôi vẫn phải tin,
tôi vẫn phải tin Mẹ đang còn trẻ.
Mỗi mùa xuân về Mẹ thêm tuổi mới.
Mỗi mùa xuân mới con mừng tuổi Mẹ"
Đứa con thật là lém lĩnh, biết là tự gạt mình nhưng vẫn phải chấp nhận. Vì mấy ai chống được lẽ tự nhiên. Vừa lo lắng đó, vừa khắc khoải đó nhưng vẫn mĩm cười cùng mẹ tiến bước với thời gian. Lúc còn nhỏ tôi chẳng thể hiểu được điều này, cứ tự hỏi sao lúc đầu lo lắng vậy mà khúc sau tác giả lại tự dối mình như thế. Bây giờ nhận ra điều tốt nhất mình có thể làm là làm cho cha mẹ vui, có lẽ vì thế nên tác giả đã chọn cái kết như thế cho bài hát về mẹ của mình.