Anh lặng lẽ mở khóa cửa – căn phòng nhỏ anh vẫn đi về gần nửa năm chẵn. Mặc anh cố gắng tạo cho nó một không gian quen thuộc - bề bộn trong trật tự, anh vẫn gọi như thế - nó vẫn dường như thiếu một cái gì đó. Những cái đó, chẳng bàn tay sắp đặt nào có thể kiến tạo được. Chỉ có tình người.
Cũng gần đến Tết. Những ngày này, ở xa kia hơn một phần tư trái đất, anh nhớ, cuộc sống cứ như rối tung cả lên. Đường phố đầy ắp người và xe. Ồn ào và bụi khói. Người lớn vội vã sắm sửa, dù nghèo cũng phải tươm tất bàn thờ ông bà ngày Tết. Trẻ con chạy nhảy, đuổi bắt nhau qua những sạp dưa trước nhà. Gia đình anh chẳng có không khí chờ Tết như vẫn thường được mô tả, chẳng có xúm xít làm dưa kiệu, chẳng có quây quần bên bếp lửa đêm ngồi trông bánh chưng. Mọi người đều đi làm suốt năm. Chút ngày nghỉ này, cả nhà mỗi người một việc. Tất bật, vội vàng. Có thể nghĩ đó như nghĩa vụ. Anh nghĩ đó là hạnh phúc. Thời gian ít ỏi quá. Tưởng như mọi thứ cứ đông đặc lại, nhồi nhét trong những ngày ngắn ngủi cuối năm.
Anh thấy mắt mình cay cay. Một năm cũ, có một buổi tối 30 Tết, người đàn bà kéo xe rác oằn lưng, cố gắng về nhanh với núi rác to sụ. Cô bé nhỏ lẽo đẽo theo mẹ, mặt con trẻ cứ sáng ngời trong vắt, tay ôm khư khư gói bao kiếng trong mình- đâu như là bộ quần áo mới.
Đã gần đến giao thừa. Đường phố chợt vắng lặng hẳn, không gian chùng xuống, lắng đọng. Năm nào cũng thế, phải đến giờ này, nhà anh mới gần như sẵn sàng đón Tết. Ngoại anh chăm chút lại mâm cúng tổ tiên. Bà cứ đi tới đi lui, xoay cái chân đèn cho thẳng, xếp lại đĩa ngũ quả. Có lúc, bà dừng lại bên mấy di vật của ông trên bàn thờ một thoáng. Chắc bà nhớ đến ông. Chỉ còn vài phút nữa. Mẹ anh mở tung khung cửa nhìn ra ban-công. Gió thổi nhè nhẹ. Ba anh đứng lặng yên bên cạnh, ngắm mai. Năm nào ba anh cũng chở về từ đâu đó thêm một chậu mai mới. Cả một rừng mai. Hai ông bà thích mai lắm, và anh cũng vậy. Mai đã nở vàng rực rỡ. Đêm giao thừa nào, nhà anh cũng có nắng…
Ấy là anh nhớ, chứ nơi này Tết đang đến với anh thật lặng lẽ. Không có mai. Sẽ không có nắng đêm giao thừa. Rồi anh sẽ ngồi bên các bạn, chia nhau cắn ít hạt dưa, kể cho nhau nghe về những kỷ niệm Tết ở cả ba miền đất Việt. Sẽ vẫn có niềm vui, sẽ vẫn có tiếng cười trong cái không gian Việt giữa nơi lạnh lẽo này. Tết trắng. Anh biết, những người Việt sống xa đất nước nhiều năm rồi cũng cảm thấy thân thương cái Tết xa quê. Nhưng anh cũng biết, anh sẽ trở về.