
Gặp lại người cũ rồi, ký ức xưa như bổng hiện về. Quá nhiều kĩ niệm đã bày ra trước mắt ta . Và ai cũng có một thời để nhớ,một người để thương, để ghét ,để giận ,để hờn .Khi thời gian trôi đi có những lúc ta ngoãnh mặc lại để nhìn về một thời đã qua , một người đã xa
Chẳng có phép màu nào khiến ta có thể quay trở lại những ngày tháng xưa cũ, những kỹ niệm về lớp học ngày xưa .Chẳng hạn khi chỉ có hai đứa với những khoảng trời trong veo đầy nắng, hay là mùa hè rực rỡ phượng nở trên cành đỏ hoay hoắt đến nhói lòng. Biết bao nhiêu là kỹ niệm của thời bé thơ mến thương quá đỗi, dịu dàng quá đổi nhưng lại khiến ta nhói lòng.Cũng như lần đầu tiên ta biết đau lòng vì một người khác.
Nghĩ về những kĩ niệm xưa, những kỹ niệm về tình bạn,tình yêu. Những dại khờ đầu tiên giống như là một vết khứa vậy. Nhưng nói đúng hơn đó không phải là vết khứa mà chỉ là một vết xước thôi, làm ta cảm thấy buồn đau âm ĩ, dù đã trãi qua nhiều tháng năm mà chẳng thể xóa mờ những kỹ niệm về một thời đã xa về một người đã là quá khứ mà đôi khi bạn ao ước được gặp lại một lần, dù chỉ một lần thôi giữa dòng đời .Đôi khi những kỹ niệm đó bây giờ đã trở thành nổi nhớ, nhưng lắm lúc nổi nhớ ấy làm tim bạn nhói đau và bạn sợ chạm vào những mến thương xưa cũ, sợ phải đối mặt với chính mình.
Có những lúc kĩ niệm cuộn tròn trong lòng bàn tay của ta, không nhiều mà cũng không ít, để rồi một lúc nào đó nó chợt vỡ tung ra thành hàng trăm nghìn mãnh , biến thành hàng trăm nghìn nhung nhớ mà mình thường trăng trở trong đêm, kĩ niệm đó là những giọt cafe nhiễu xuống ly hờn dỗi trong một đêm mưa ,và câu nói là bàn tay trong một bàn tay nóng ấm là nụ hôn chưa trao đã vội giả từ , kĩ niệm là ngày chia tay tiếng cười nghẹn trên môi, cơn mưa đỗ xuống phố buồn tênh mà cứ tưởng chừng ai kia đang khóc.