- Hôm nay, sau một buổi đi lang thang, khi tạt về nhà, trong tâm trạng trống rỗng, mình bật computer rồi lên mạng; một trang web thông thường nhưng nổi lên bản nhạc nền: Hạnh phúc lang thang của Trần Ngọc Sơn qua giọng hát của một ca sĩ trẻ: Hồ Hoàng Yến. Bài hát không mới, phải nói chính xác là rất cũ, nhưng mình chợt như bị thôi miên bởi bài hát nghe được! Thấy buồn, thấm thía… Và nhận ra đúng thật:
“Năm tháng vô tình
mà lòng người cũng vô tình
rồi màu úa thay màu xanh”
và
“Phố xưa quên một người
bàn chân gieo đơn côi,
gió mang theo cơn lạnh về rót lệ trên môi”…
“Hạnh phúc lang thang
như mây cho hồn héo gầy, khi ta còn đây”…
- Sống đã đến tuổi này, cũng không biết mình nắm giữ được gì trong cuộc sống! Mọi cái đến rồi đi, cứ như vô hình, vết thương bao lần nhói đau rồi lại lành lặn! Cứ vậy… Bây giờ mới thấy “hạnh phúc lang thang như mây” mà là “mây thì của trời”, thử hỏi, làm sao ta nắm được!?…
“Tình ái không xanh như thơ,
đến trong hơi thở, rồi trôi rất xa”…
- Cuộc sống là đánh đổi! Được cái này thì đồng nghĩa phải mất đi cái gì đó! Và hơn hết là phải học cách chấp nhận một cách thật dễ dàng… Mà nghịch lý: ta thường tiếc nuối cái mất đi, quên cái ta đang có được! Vì vậy, ta phải luôn học cách để bằng lòng…
- Bây giờ mình cũng mệt mỏi và cũng không đủ lòng tin, không đủ can đảm để nắm bắt một cái gì đó! Dù rằng nó (có thể) hiện hữu rất gần!…
Cứ lang thang…! Như vậy, hạnh phúc chẳng có bến dừng!.