BÁN TỰ VI SƯ.."
"Rồi một ngày con giật mình tỉnh giấc ,
Hoa sương kia đã phủ kín tóc thầy ,
Nhưng nếp nhăn hằn sâu trên vầng trán ,
Thầy đã già theo năm tháng phôi pha..."
Những chiếc lá vàng cuối cùng cũng thả mình theo gió, một mùa 20/11 nữa lại về.
Từ giảng đường thênh thang, xao xuyến bâng khuâng nhìn lại một bóng hình... Cuộc đời em đã đi qua 20 mùa mưa nắng, 20 mùa buồn vui , 12 mùa tết thầy ... còn thầy chỉ là cả đời đưa đò.. thầm lặng..
Em biết khóc, biết cười trước những cảnh đời.. biết đứng lên khi té ngã.. biết nhặt lấy cây gai trên đường để bảo vệ bàn chân những người đi sau. Em biết thế nào là hy sinh, thế nào là cuộc sống.. Biết hãnh diện khi khoác trên mình màu áo xanh...biết tự hào khi cho đi từng giọt máu...
Thầy dạy em biết quý thời gian, trọng chữ tín, biết giữ lòng trong sạch để ngẩng cao đầu với bạn bè.. Xa hơn, thầy dạy em lòng yêu quê hương, tổ quốc.. Không biết cuộc đời thầy đã đưa biết bao nguời qua dòng sông tri thức ???
Dòng sông vẫn cứ trôi nhanh theo dòng chảy cuộc sống..Tóc thầy đã bạc, mắt thầy thêm nhiều nếp nhăn...nhưng vẫn luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ..bao nhiêu người khách đã sang sông ? bao nhiêu khát vọng đã vào bờ ? bao nhiêu ước mơ thành sự thực.?
Có mấy ai sang bờ biết ngoái đầu nhìn lại thầy ơi???
oOo
Những ngày này khi sắp tới ngày Lễ hiến chương các nhà giáo lúc đi trên đường là đã náo nức.. lòng nôn nao kỳ lạ. Trường vẫn đó.. hàng ngày em vẫn đi ngang qua, vậy mà hôm nay em thấy lòng mình lạ lắm.. em sợ.. em buồn.. em nhớ..
Có nhiều hôm sáng sớm em giật mình tỉnh giấc, rồi tự hỏi "mấy giờ rồi ? sao mình còn nằm đây".. đứng ngoài cổng trường nghe giọng thầy, nghe các bạn học sinh đùa giỡn, thấy mọi ngưòi làm lễ.. chào cờ.. mang áo dài.. trét kim tuyến vào nhau.. sao em nhớ quá.
Em ước gì bây giờ mình được mang lại bộ áo dài trắng.. đứng lại vào chỗ năm xưa để dự lễ.. dù có giang nắng thì em cũng mặc, không thèm lấy tập quạt phành phạch hay bỏ trốn vào căn tin.
Em đi tìm cô.. lòng lo lắng lắm.. không biết cô có trong trường không. Nếu sau một hồi chạy mệt nhoài mà vẫn không gặp được cô chắc em buồn lắm.. Hè năm ngoái khi hiệu trưởng khuyên cô thi Võ Trường Toản. Cô chỉ nhìn chúng em.. chờ đợi và hy vọng.. "cô chờ tụi bây có giải toàn quốc rồi cô đi thi luôn" Vậy mà qua bao năm đào tạo học sinh giỏi.. đây là năm đầu tiên không có ai có giải.. cái giải thành phố của em không đủ để đưa em vào thẳng đại học, không đủ để trường Lê Quý Đôn nở mặt nở mày.. không đủ để bù đắp cho công sức và tình yêu thương của cô... em bỏ cả môn Địa lý!.. em bỏ cả ước mơ của mình...
Hai mươi tháng mười một...
Ào vào thăm Cô . Em ôm gọn Cô vào lòng bằng cả vòng tay của cô học trò vừa trưởng thành và nói .. em nhớ cô quá... "mày nhớ sao mày không về.. có gì đâu mà buồn.." .. chương trình phân ban mới hay lắm hả cô ? sách giáo khoa mới đẹp quá.. phòng bộ môn vẫn như ngày nào, nhỏ bé, cũ kỹ và vô danh trong ngôi trường đẹp đẽ này.. nhưng với em, nó là cả thời học sinh.. bước lại vào trường và gặp cô, cái ước mơ đứng trên bục giảng của em lại cháy bỏng như ngày nào. Em mân mê từng tấm bản đồ.. từng quyển sách.. em thích bộ sưu tập khoáng thạch của cô và hồi đó vẫn thầm ước cô "làm rớt" nó đi để em lượm.
Em đi sai đường mất rồi... khi cái khát khao thời còn đi học quay trở lại.. khi em nhận ra niềm đam mê của mình vẫn vẹn nguyên như ngày nào thì em biết em đã đi sai đường.. Cô vẫn nói "cô chờ mày về dạy chung, rồi chỉ cho mày cách dạy, đồ nghề bao nhiêu năm đi dạy của cô cô sẽ tặng mày luôn.."
Bước ra khỏi cổng trường em tự hỏi mình đang đi trên con đường nào... tóc cô bạc hơn năm ngoái nhiều.. gắn bó với nghề đã hơn 30 năm.
20-11 sắp đến rồi, năm nay em không thể về thăm trường được nhưng vẫn muốn gửi 1 chút tấm lòng theo gió theo mây vượt ngàn dặm để gửi đến thầy cô những lời biết ơn chân thành nhất