Ngắm nhìn tuyết lạnh đầu mùa, từng cơn, từng cơn trong lòng chợt rộn lên nhiều cảm xúc thật mạnh mẽ, còn có nhiều điều chất chứa, còn có những ước ao …. Còn có em và những giấc mơ bắt đầu thắp lên ánh lửa của riêng mình, khơi nguồn cho những khát vọng cháy bỏng những hy vọng bùng cháy.
Em à !
Có thể anh không biết được em đã từng thế nào, anh cũng không biết em từng phải trải qua những điều gì, tất cả những điều đó chắc đến một khi nào đó anh sẽ biết được theo cách của anh, không có con đường nào thật rõ ràng để đến với trái tim của một người nhưng để đến với một người thì không có con đường nào khác, con đường mà ai cũng phải đi, thật thận trọng để có thể biết để có thể đi mà không phải sai lầm nó ngang qua trái tim em.
Như những giấc mơ không bao giờ kết thúc và trong mỗi giấc mơ nó có những điều riêng của nó, anh không cần biết đến những gì mà người ta đang nghĩ điều anh quan tâm đó là đàng sau nụ cười của em, đàng sau ánh mắt long lanh, đàng sau những giọt nước của em nó ẩn chứa điều gì. Anh thật sự mong muốn được hiểu những gì em nghĩ, được là một phần của những gì em đang hướng đến, được là cái gì đó của tương lai mà em phải sống với nó.
Và em à, nhưng mọi con sông đều tìm đường trở về với biển, dù biết là sẽ không còn là riêng nữa khi hoà vào biển lớn nhưng đó là con đường để mà nó có thể tiếp tục tồn tại và có thể chảy mãi cho đến mai sau cũng thế dù có làm gì đi chăng nữa thì một ngày nào đó, một gia đình có em và một vài đứa trẻ đó là con đường mà anh đang tìm đến. Anh không hiểu những gì mà anh có thể làm là đáp ứng hết những gì mà em từng mong muốn về một người trong tương lai của mình hay không nhưng anh sẽ trở nên người mà em cần để một khi nào đó… em muốn thì chắc em sẽ thấy anh bên cạnh và khi em cần thì em sẽ thấy một bờ vai mà anh tin nó đủ để em có thể tìm thấy sự bình an giữa mọi giông tố.
Khi anh nhìn thấy những con đường ngập tràn tuyết trắng, xung quanh chỉ có một màu trắng xóa ngự trị, anh thèm có một bàn tay để nắm nó thật chặt cũng đã lâu lắm rồi anh mong muốn được có cho mình cảm giác ấm áp giữa mùa đông băng giá. Cái đẹp mà anh cảm nhận được của mùa đông không phải là khung cảnh tuyết rơi giữa một rừng cây hoang phế mà điều anh biết đó là sự ấm áp, nó thật sự có một vẻ đẹp không gì có thể tả được ngay khi phía bên ngoài kia sự lạnh lẽo đang bao phủ thì sự ấm áp nó ngự trị. Giờ anh cũng thấy giữa mọi điều đó hình như có một ngọn lửa trong tim đang âm thầm thắp sáng, đang âm thầm bày tỏ những gì thuộc riêng về nó và anh đang hằng ngày ngắm xem nó lớn lên. Anh tin vào tương lai và tin vào những gì mà nó có thể làm được.
Mọi điều không phải là dễ dàng, những gì quý nhất là những gì phải trả giá nhiều nhất thời gian chờ đợi là bài trắc nghiệm tốt nhất cho tất cả những gì mà mình còn nghi ngờ và anh cũng tin ở một điều khi đạt được nó sẽ rất đáng trân trọng. Với anh khi anh đặt niềm tin vào điều gì đó thì anh nhất định sẽ tìm mọi cách để niềm tin đó mỗi một ngày sẽ lớn lên bởi niềm tin nó quyết định những gì mà mình có thể đạt được có thể lắm đôi khi râấ nhiều thứ có thể tác động đến chính những suy nghĩ của mình nhưng điều mà mình có thể thấy ở tương lai sẽ làm có mình vững tin hơn trên con đường mình chọn.
Em thấy gì ở tương lai của em và của anh ?
Anh không biết những điều đó, nhưng anh nghĩ anh có thể làm cho em thấy được những gì mà em có thể thấy, những gì mà em có thể nhận lấy, những gì mà em sẽ đạt được và em à nếu có thể được em hãy cho anh thấy những giấc mơ của em để anh có thể làm một điều gì đó để những giấc mơ của em sẽ không hề biến mất mà nó sẽ trở nên hiện thực trong cuộc sống của em.
Lúc này đây, trong lòng anh dậy lên một ước muốn được nhìn thấy em cười, được thấy ánh mắt long lanh của em mỗi khi em vui, tin anh đi anh sẽ làm cho em luôn cười làm cho ánh mắt em luôn long lanh hạnh phúc vì anh muốn thấy em như vậy.
Em nhé !
Cho một ngày và một tương lai thật mới.