Tháng 12 về. Em vẫn gọi đùa đó là tháng của những yêu thương, tháng của nhung nhớ và là tháng của những hò hẹn. Sài gòn những ngày này không lạnh thấm vào từng thớ thịt nhưng cái lạnh đôi khi vẫn khiến em bất giác thấy hình như bàn tay mình trống trải khi bước chân dạo phố.
Bạn ốm ngay vào những ngày thời tiết Sài gòn đẹp nhất. Trăng tròn và gió lạnh. Bạn giống em, không chịu được lạnh nhưng vẫn thích lạnh. Có lẽ vì cái lạnh luôn khiến người ta cảm thấy cần nhau hơn. Em thăm bạn mỗi ngày- hình như lúc nào rảnh rảnh một chút em cũng chạy tạt vào thăm bạn, dù đôi khi thời gian được tính bằng từng phút một. Lần đầu tiên em đặt chân vào bệnh viện, một cảm giác là lạ, một cảm giác thế nào đó em không diễn tả được. Em không biết chăm người ốm, em lại vụng về hơn khi bạn là con trai. Xin lỗi bạn vì em đã quá vụng về!
Lâu lắm em không được ngắm Sài gòn lúc lên đèn. Sài gòn lên đèn đẹp quá! Mà hình như lâu lắm em đã quên mất phần lãng mạn trong con người mình, cứ mãi bon chen với cuộc sống, không có những khoảnh khắc bình yên cùng bạn ngắm thành phố lên đèn, không có những phút giây cùng bạn ngắm hoàng hôn, cùng bạn cảm nhận những cơn gió lạnh trong mùa của yêu thương gọi về, mùa của bàn tay nắm lấy một bàn tay.
Em gặp bạn thật tình cờ, thân với bạn cũng tình cờ và cũng nhanh như không thể nhanh hơn được nữa. Người ta gọi nó là duyên. Còn em không chắc, nhưng em vẫn mong em sẽ mang được niềm vui đến cho bạn như ý nghĩa cái tên của em vậy. Có thể một mai khi thời gian đủ dài bạn sẽ quên em, nhưng em biết sẽ có một khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống bạn nhớ đến em, và em mong mình sẽ là một góc nhỏ, chỉ là một góc nhỏ thôi nhưng là nơi bạn được sống thật với chính mình, không phải toan lo, không phải ưu sầu, muộn phiền, ở nơi đó em sẽ luôn được nhìn thấy bạn cười. Vì thế em sẽ là góc nhỏ may mắn của bạn. Cảm ơn bạn vì đã lắng nghe em. Cảm ơn vì đã là người đồng cảm với em.
Em ghét bạn- bởi bạn hay đùa mà em thì lại không nhận ra được. Em ghét những lúc bạn tỏ ra saigon.jpgtrẻ con, em thích được nhìn thấy bạn trước em là một người lớn. Em nông dân như chính nơi em được sinh ra và lớn lên vậy. Dù có đôi khi em bị bắt nạt, có đôi khi em bị đối xử bất công, nhưng em vẫn tự hào vì em là một nông dân, nông dân từ trong cách nói, cách nghĩ.
Cả khi em lãng mạn, cả khi em thực tế, em vẫn luôn sống để không hổ thẹn với lòng. Em vẫn luôn cố gắng để không xấu hổ khi về thăm cha mẹ. Em buồn đó, rồi vui đó, cười đó rồi khóc đó, có thể còn nhanh hơn cả thời tiết Sài gòn. Nhưng cuối cùng em vẫn hiểu một điều, sẽ chẳng có ai yêu thương em hơn chính bản thân em yêu em. Sẽ chẳng có ai tốt với em hơn chính em tốt với mình. Yêu thương cho đi không mong nhận lại. Vì thế em đã tin rằng trên đời này có tồn tại một thứ tình cảm có tên gọi là : tình cảm không chiếm hữu. Con người ta có quyền nghi ngờ về lòng tốt của nhau. Bạn có thể tin em nhưng người khác không thế. Không sao! Rồi em sẽ lớn lên, rồi em sẽ trưởng thành, rồi em sẽ quen dần với những điều ấy. Rồi có thể bạn sẽ thấy em thay đổi, nhưng tận sâu trong trái tim mình, em vẫn là góc nhỏ may mắn.
“ Sao anh chưa về viết cho tháng 12
Để mùa đông cứ tần ngần ngoài cửa
Ngày dài thế và đêm đi vội vã
Anh chưa về viết cho tháng 12”