Tôi và bạn cùng chung lớp học phổ thông, đậu đại học, cùng nhau tạm biệt miền quê xa xôi để ra Hà Nội học tập. Cả hai cùng sống ở ký túc xá, bạn học ngành kinh tế còn tôi theo ngành kỹ thuật. Cuộc sống xa nhà, xa quê đã làm cho bạn và tôi gắn bó, thương mến tình đồng hương!
Bạn nhớ thời sinh viên, tôi cũng vậy! Vì thời sinh viên là thời đẹp đẽ và mơ mộng nhất của tôi, của bạn và của tất cả những ai đã từng trải qua nó. Thời sinh viên sống trong tình bạn thân, trong sự giản dị “cùng dắt nhau qua những ngày gian khó”, đặc biệt với những người xa quê hương như bạn và tôi.
Quên sao được tối ngày mồng 7 tháng 3 năm đó, khi mà lần đầu tiên tôi tặng hoa cho bạn và cũng là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho một người bạn gái. Đứng trước cửa hàng hoa bạt ngàn, rực rỡ khoe sắc mà tôi lưỡng lự mãi, biết chọn bó nào đây? Tôi giật mình khi em bán hoa hỏi nhỏ: “Anh muốn mua hoa tặng người yêu hay tặng bạn gái bình thường?”. Trả lời thế nào nhỉ khi mà câu trả lời tôi cũng không biết nữa. Cuối cùng cô bé cũng chọn cho tôi một bó hoa màu tím rất đẹp.
Cầm bó hoa trên tay bước vào ký túc xá của bạn mà tim tôi đập rộn và càng lúng túng hơn khi sau ba tiếng gõ cửa “cốc cốc” tôi đã nghe những tiếng cười vang lên đầy bí hiểm từ trong phòng. Cánh cửa mở ra, bạn nhanh chóng lao ra, ôm lấy tôi và đẩy tôi ra khỏi cửa nhưng không kịp, một xô nước lã đã dội đúng đầu tôi và bạn, cả hai ướt sũng từ chân lên đầu.
Tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra và đứng sững sờ giữa cửa, bạn vẫn còn ôm lấy tôi và nhìn tôi với ánh mắt rất lạ. Từng tiếng cười khoái trá lại vang lên từ những tay đạo diễn của vụ này, họ đã thành công vì xô nước dội xuống hầu như trúng đích tuyệt đối. Hôm đó trời rất rét, cái rét đầu xuân đã làm cho tôi run cầm cập khi mà toàn bộ chiếc áo ấm đã dính đầy nước, từng giọt nước vẫn chảy xuống từ tóc tôi và bạn, tôi biết bạn cũng rất rét.
Thì ra, bạn đã cố đẩy tôi tránh khỏi xô nước, một kịch bản mà những đứa bạn tinh nghịch trong phòng đã bày ra để đón tiếp vị khách không mời đầu tiên đến thăm phòng trong dịp mồng 8 tháng 3. Mặc dù bạn đã dùng khăn cố lau khô cho tôi nhưng cũng không xua được cái rét. Và từ hôm đó, tôi mới cảm nhận được sự tinh nghịch và hồn nhiên rất đáng yêu của những cô tân sinh viên.
Nhớ lắm mùa đông Hà Nội.... Hôm nay, khi những đợt rét đậm cuối đông đang kéo về, bạn lại nhớ Hà nội. Cũng những ngày rét này năm xưa, tôi và bạn chụm đầu bên bếp than đỏ hồng cùng ăn bánh khoai và ngô nướng. Bạn ngồi co ro bên bếp lửa, những cơn gió rét rít nhè nhẹ làm điểm sương trên hơi thở của bạn. Cuộc sống sinh viên có những điều giản dị mà khi xa rồi ta mới thấy nhớ thấy thương!
Những bữa tiệc sinh nhật là khoảnh khắc đáng nhớ nhất của đời sinh viên. Tất cả bạn bè đồng hương, cùng phòng cùng lớp quây quần thành hàng dài trong phòng ký túc xá cùng ăn xoài xanh, củ đậu, bim bim… và trong không khí thân tình này, tiếng đàn sinh viên lại cất lên “tang tình tính tang” hòa ca cùng chất giọng của các miền quê, xua đi nỗi nhớ nhà, “dắt nhau qua những ngày gian khó”.
Nhớ những đêm hè oi ả, tôi và bạn trên chiếc xe cào cào rong ruổi khắp các con phố dài Hà Nội, cùng ăn kem Tràng Tiền, cùng ghé vào quán cóc lưa thưa nhâm nhi ly trà đá. Nhớ những chiều ký túc xá ngày nghỉ lễ, không khí vắng lặng buồn thiu bao trùm lên cả khuôn viên. Tôi ngồi tựa lưng trên lan can ngắm nhìn về chân trời xa nơi xứ sở. Chợt bóng dáng bạn hiện ra trên con đường lác đác lá vàng bay, phía trên là những cành cây khẳng khiu trụi lá. Sự xuất hiện của bạn đã xua đi sự vắng vẻ, nỗi nhớ nhà trong tôi và bạn. Tôi và bạn lại rảo bước trên con đường vắng vẻ, dưới chân từng cơn gió nhẹ cuốn những chiếc lá vàng bay xào xạc.
Thời gian trôi đi không trở lại, thấm thoát đã bốn năm trôi qua. Bạn tốt nghiệp ra trường còn tôi đã là sinh viên năm cuối. Tạm biệt thời sinh viên, tạm biệt ký túc xá, những con đường và kỷ niệm buồn vui, bạn về quê công tác, để lại cho tôi một khoảng trống vắng lạ thường.
Thế rồi tôi cũng tạm biệt thời sinh viên, tốt nghiệp ra trường nhưng tôi may mắn vẫn ngày ngày được gắn bó với các thế hệ sinh viên, trên một cương vị khác. Và chiều nay, khi một mình lang thang trên con đường kỷ niệm, tôi lại nhận được tin nhắn của bạn. Bạn vẫn thường ước có một ngày được trở lại Hà Nội, để cùng tôi đi trên những con đường xưa, cùng ăn kem Tràng Tiền, bánh khoai và ngô nướng… để cùng nhớ về những ngày tháng qua. Những ngày tháng với nhiều gian khó nhưng nhiều mộng mơ và hoài bão, với bao kỷ niệm êm đềm. Để rồi có một phút chốc nào đó ta chợt nhớ lại, những kỷ niệm ngọt ngào lại về trong ta với nỗi nhớ da diết.