Tháng mười hai. Mưa … Mưa
Giá trời đừng mưa và anh đừng nhớ…
Nhưng mưa vẫn rơi và nỗi nhớ cứ hoài trong anh. Căn phòng thêm ảm đạm và anh cứ mãi lẩn quẩn với những kỷ niệm ngọt ngào mà đôi ta có được, chúng trói anh bằng những vòng dây nỗi nhớ. Chẳng biết phải làm gì, phải như thế nào?! Chỉ có thể tự dày vò anh nhớ em, sao nhớ quá!
Mưa vẫn rơi đều, và tiếng nhạc vẫn rung êm... Căn phòng chẳng khác xưa nhưng đã vắng đi một hình dáng, bên song thưa giờ không còn một người hay nhìn mưa, vươn đôi tay mềm mại hứng lấy những giọt mưa từ mái hiên vô tình rơi xuống.
Mưa ngày ấy sao dịu dàng, êm mát, nhẹ như tiếng em dịu dàng ru anh. Có thể nào, anh quên được? Để bây giờ, ẩn hiện trên con phố anh đi, bên cửa song căn phòng anh ngồi, bên tiếng mưa rơi đều anh nghe, vẫn đâu đó giọng nói hồn nhiên của em, đâu đó lời ru của em…
Em như hạt mưa trên phố xưa …
Chính em, em sẽ mãi là hạt mưa khơi lại nỗi nhớ cứ ngỡ đã tắt lịm trong anh. Dần dà, trở thành kỷ niệm, bám sâu vào trí nhớ khiến anh không thể dứt được. Kỷ niệm vẫn mãi còn với mưa tháng 6, nhưng sao nặng nề, ray rứt, buốt tim anh từng nhịp, để anh biết rằng đọng mãi nơi tim anh một hạt mưa, biết nói, biết cười, và cả biết yêu thương!
Anh nhớ em chỉ yêu hoa cúc, loài hoa với dáng vẻ và màu sắc thật lành. Để giờ đây, màu hoa ấy đượm vàng nỗi nhớ trong những chiều mưa buồn bã. Anh cố níu, anh cố níu, nhưng rồi lại trượt ngã, nằm sóng soài giữa nỗi nhớ về em, em nào biết!
Tháng mười hai trời buồn…Tháng mười hai riêng anh …
Anh tiếc cho anh, cho những giấc mơ riêng đã không là thật, nhưng anh chẳng trách… cho dù em có ra đi, đi xa, về nơi em mơ ước, bỏ mặc một người.
Em xa anh. Em là chim sẻ, vụt bay khỏi tầm tay anh, nhưng tiếng hót của sẻ còn ngân nga mãi trong hồn anh, như tiếng êm ả muôn đời của khúc mưa mỗi mùa tháng sáu.