Đó là phương châm sống của anh. Em rất khâm phục bởi anh sinh ra trong một gia đình trí thức nhiều sóng gió, nhiều đau khổ và nhiều duyên cớ bất ngờ. Cha và anh trai mất sớm khi anh mới chào đời. Hai người anh khác lưu lạc hơn 20 năm mới tìm lại được gia đình.[/i]
Hai người chị phụ mẹ già nuôi bà ngoại. Anh sống riêng gia đình. Cũng có mắc sai lầm và tự nhìn lại mình để vượt qua. Cũng có những thành công đủ để kiêu hãnh với bạn bè.
Anh chọn em bởi các đức tính vị tha, đơn giản, thành thật và biết nỗ lực, biết hi vọng. Nghe anh khen nịnh cũng hay hay, em thử gật đầu khi anh ngỏ lời yêu. Em chê anh đủ thứ: bụng bự, mắt hí, môi dầy. Thật ra anh không tồi tệ như vậy đâu nhưng anh vẫn cười khì mà không giận. Rồi anh đến nhà em, được cả gia đình em yêu thương, khen ngợi. Một đám cưới đã được dự tính giữa anh và gia đình em. Em tràn ngập niềm vui.
Thế nhưng, khi anh giới thiệu em với gia đình anh cũng là lúc một gáo nước lạnh giội vào em. Chúng mình bị ngăn cản. Hỏi ra mới biết mẹ anh thích một người con gái khác mai mối cho anh lâu nay nhưng chưa được anh đồng ý.
Chuyện gia đình anh chưa xong, anh lại đổ bệnh. Ung thư máu, căn bệnh hiểm nghèo. Anh không dám cho gia đình anh biết. Anh nghĩ rằng mình sẽ chết, khuyên em bỏ anh. Em đau đớn lắm. Không hiểu sao tình duyên của em và anh lại nhiều rắc rối như vậy. Không được để anh bi quan, em lấy câu “Sẽ không thất vọng” của chính anh ra răn đe anh. Rồi lấy câu chuyện một bác sĩ mang cùng bệnh như anh, vừa điều trị thành công, cưới vợ hồi đầu năm kể cho anh nghe.
Anh được trị bệnh tại Mỹ. Gia đình anh không cho em đến chăm sóc anh. Vậy là mình cách xa nhau nửa vòng trái đất.
Thuốc vào người, anh mệt và đau đớn. Anh vẫn lo sợ em quá rầu rĩ chuyện của anh rồi bỏ bê công việc. Anh cố gắng giấu điện thoại ở gầm giường bệnh để mỗi khi tỉnh dậy kể cho em nghe tình trạng bệnh của mình, những đớn đau anh phải vượt qua. Anh nói trong tâm trí mình chỉ có duy nhất mình em, là động cơ để anh cố hết sức vượt qua đau bệnh. Chị gái của anh nói tiếng ganh tị với em, vì anh chia sẻ cho em còn nhiều hơn cả mẹ, chị và anh trai của anh cộng lại.
Rồi anh bặt tăm nhiều ngày liền. Chị của anh gửi email cho em nói tình trạng anh dường như ngày càng trầm trọng hơn. Rồi mới đây chị nói anh bị chảy máu nướu răng, thiếu tất cả bạch cầu, hồng cầu, tiểu cầu. Chị nói anh mê man bất tỉnh nhiều ngày liền nên không thể gọi điện thoại cho em được, mong em thông cảm. Em buồn lắm! Em đoán là chị gái của anh giấu điện thoại của anh nhưng không thể làm khác vì anh đang bệnh.
Giờ đây em không biết khi nào anh tỉnh dậy để đọc những tin, bài em viết như trước đây. Nhưng em đang ăn chay, và hằng ngày lạy Phật cầu nguyện cho anh. Em tin anh sẽ hết bệnh. Chuyện anh cưới ai thì tùy anh và gia đình anh quyết định. Nhưng anh hãy nhớ một điều rằng, quan điểm sống của chúng mình là “sẽ không thất vọng”. Bởi vậy, hãy yên tâm là em vẫn luôn chờ đợi anh về, anh nhé!
Còn sau ngày nữa bác sĩ sẽ kiểm tra lại máu và tủy sống của anh. Em cầu chúc mầm bệnh chưa xâm nhập vào tủy sống để anh mau khỏe lại. Mẹ và các chị em của em cũng đang cầu nguyện cho anh. Đó là cách duy nhất gia đình em có thể làm hiện giờ.
Cố gắng lên anh nhé. Thuốc tốt và nghị lực tốt sẽ giúp anh mau trị hết bệnh này, dù quá trình điều trị có đầy khó khăn.