Trong cuộc sống của mỗi người thì ai cũng có một "khoảng lặng "khác nhau về nhiều tình yêu, về cuộc sống .Cái "khoảng lặng" đó nó chứa đựng rất nhiều niềm vui, nỗi buồn....sự thỏa mãn về sự cảm nhận những hạnh phúc đích thực, hay những "khoảng lặng" cho một nỗi buồn tận sâu trong đáy lòng . Nhưng cuối cùng thì mỗi con người đều tìm cho mình được nửa riêng để một đời kia có thể chia sẽ tất cả trong suốt cuộc đời ...và được "chia cho người một đời , một niềm vui , một nỗi buồn "
(Và tôi cũng chỉ là một câu chuyện nhỏ trong cuộc sống, ít nhiều những điều tôi muốn gửi tới người tôi yêu thương trong "khoảng lặng" của riêng tôi ..)
'
Đã lâu lắm rồi anh không chìm trong nỗi nhớ sâu lắng đến như vậy,ngay cả khi sự cách xa về địa lý không hề có . Hay nhiều hơn thế cách sống của anh, nó cũng đã có sự thay đổi khá rõ rệt trong anh từ lúc có em.Và cũng không thể hiểu nổi, anh và em lại nhận ra nhiều chuyện khi giữa chúng ta từ trước vẫn chỉ là những người bạn quá đỗi bình thường.Một câu hỏi xã giao, những câu chuyện tán phét cùng bạn bè..
Và nó cứ như thế...cũng không thể biết nó đã bắt đầu từ khi nào để cảm nhận ra rằng, chúng ta đi quá xa với mức của những người bạn.Đã tự tạo cho nhau những cơ hội, đặt cho nhau những nguyên tắc riêng.Chúng ta đã bắt đầu từ cái khó khăn nhất, để đến khi thực sự trở thuộc về nhau, anh đã có nhiều sự quan tâm.Có thể ban đầu anh chưa thực sự hòa hợp và chấp nhận nó một cách nhiệt tình với mối quan hệ này, anh đón nhận nó như một điều gì đó làm cho em cảm thấy dễ chịu hơn....
Cũng chỉ vì cuộc sống của anh từ trước luôn khác, anh chưa hoàn toàn chập nhận được một sự thay đổi như vậy.Nhưng những gì em làm,em đã không chạy khỏi anh.Và tất cả những gì em đã làm đối với anh là luôn ở bên anh, cho dù ở hoàn cảnh nào.Anh biết điều đó ! anh biết, em đã bỏ cả tự ái cá nhân,và luôn nghĩ về anh .Có thể cách anh đã thể hiện bên ngoài sự quan tâm chưa thực sự đủ cho em trong khoảng thời gian ngắn đó,như những gì em làm cho anh.
Nhưng anh nhận thấy được từ trong lòng là anh đã yêu em . Anh đã cảm thấy rất hạnh phúc khi chúng ta đi F, chỉ hơn một tuần nhưng đó thật sự là khoảng anh nhìn nhận nhiều điều.Chỉ có hai đứa, ngồi bên nhau chẳng cần nói gì cũng đã đủ cảm thấy hết .Và anh đã biết trân trọng thực sự những gì anh đang có . Anh thầm "Cảm ơn đã xuất hiện trong cuộc sống của anh !!"
Hay cho đến tận bây giờ, mọi chuyện không biết vì sao lại xảy ra như thế này.Anh biết anh đã làm em buồn nhiều chuyện, nhưng thật sự anh đang cố gắng em biết không ? Anh đã buồn rất nhiều,và suy nghĩ rất nhiều. Anh không hề muốn chúng ta có bất kỳ chuyện gì xảy ra ..nhưng nó lại xảy ra khi cả hai chỉ mới kịp nhận thấy cần nhau .
Anh đã bắt đầu đặt niềm tin và hi vọng sau điều này rất nhiều. Một tương lại thật sự, nó sẽ chậm chậm và gắn bó bền vững giữa chúng ta chứ không phại là sự vội vã .Anh cũng đã nói em về suy nghĩ của anh .Anh không muốn những lời nói đó vô nghĩa .Chúng ta có thể cho nhau một cơ hội nữa không em ?Một khoảng thời gian để suy nghĩ ...
Để thật sự có được nhau trong suốt chặng đường còn lại.Vẫn biết để cùng nhau đi hết chặng đường không chỉ có tình cảm mà còn lại còn nhiều yếu tố khác nhưng cũng chỉ có tình cảm dành cho nhau có thế cho cả hai ta có thể cùng nhau làm mọi chuyện và gần nhau hơn cho dù chúng ta ở đâu, ở bất cứ hoàn cảnh nào Anh hi vọng tình cảm của em đối với anh vẫn còn đó ! Và chúng ta sẽ luôn tin vào tình yêu của nhau .