Một chút lạnh, một chút nhạc với bản “forever”, một chút cô đơn…một chút tháng mười hai
Vậy là lại sắp cuối năm, sắp Noel rồi. Lòng rạo rực và bồi hồi đến lạ!
Cũng là tháng mười hai ấy…Khi tôi vừa mới bắt đầu cuộc sống của một cô học trò xa nhà ở cái đất SG náo nhiệt này, tôi lang thang hàng giờ trên những đường phố giăng đèn và nhộn nhịp người qua lại mà không biết chán. Không phải là tôi thích cái không khí ấy mà chỉ đơn giản tôi muốn cảm nhận được tất cả sự nhỏ bé và cô đơn của tôi. Hơn nữa tôi muốn tìm một làn gió đi lạc nào đó mang hơi lạnh từ thành phố nhỏ quê tôi! Để tôi có thể biết rằng những ngày đông nơi ấy bây giờ như thế nào và tìm lại một chút gì đó thân thương, quen thuộc, ấm áp. Và …
Dường như lúc ấy chẳng có gì ngăn nổi bước chân tôi. Lang thang và mỉm cười. Cười vì em bé được khép mình trong lòng mẹ, mãi ngắm nhìn những ánh đèn có hình thù ngộ nghĩnh. Đôi mắt em tròn xoe. Nụ cười tinh nghịch thoáng hiện trên môi em như phát hiện ra rằng có một người chẳng hiểu cớ gì cứ đứng lặng nhìn em không chớp mắt. Cười vì một vài cô bé trạc tuổi như mình chạy hết chỗ này đến chỗ nọ thi nhau chụp hình. Cười vì một đôi tình nhân tay trong tay trong niềm hạnh phúc bất tận…
Vô tình hay cố tình mà tôi lại lạc bước đến góc đường có tiếng ghitar đang vang vọng. Không gian như thể lặng im nâng tiếng đàn vút bay trên tầng không. Anh bạn nghệ sĩ mãi đắm chìm trong lời hát và giai điệu, dường như không phát hiện sự hiện diện của tôi. Thú thật, cái cảm giác là người nghe bất đắc dĩ ấy ngồ ngộ mà thú vị đến lạ! Với bản “Promise me” ấy, có lẽ anh đang luyện tập để dành tặng cho một ai chăng? Lẽ dĩ nhiên không phải là cho tôi rồi, tôi vội cười với cái ý nghĩ như vậy. Chỉ ước rằng giá như lúc ấy tôi có sẵn bút và giấy vẽ để ghi lại người nghệ sĩ trong đêm giáp Noel này. Và rồi, tôi lặng lẽ bước đi vì không muốn phá tan cái nơi dường như chỉ dành cho anh bạn ấy…
Tôi lang thang và tưởng tưởng à mà có lẽ là mơ về những điều có thể gọi là cổ tích thời hiện đại. Đó là một cái cảnh thật romantic như trên phim hay trong truyện. Hòa vào dòng người xa lạ này, tôi cứ đi, cứ đi nhìn người này đến người khác mà không phát hiện ra rằng có một người đã nhìn tôi tự bao giờ… Ngôi sao may mắn của tôi rời khỏi tay tôi lúc nào không biết. Cái vẻ mặt méo xệch, cái dáng loay hoay tìm đồ vừa bị mất trông đến tội nghiệp. Bất chợt một giọng nói ấm áp của cái người đã nhìn tôi từ rất lâu rồi cất lên từ phía sau “ Bạn gì ơi, ngôi sao này là của bạn phải không?”. Và…
Tháng mười hai năm này lạnh hơn tháng mười hai ngày ấy… Một chút lạnh phả vào mặt để đưa tôi trở về với hiện tại. Có lẽ anh hàng xóm hôm nay xiêu lòng trước một chút gì đó của cảnh và người tháng 12 chăng mà đàn lên bản “Forever” đầy lãng mạn và xao lòng đến vậy?
Tiếng ghitar ru tôi về với bao cảm xúc của một người con gái! Là nỗi nhớ nhà da diết đã từng làm cho tôi không ít lần thút thít qua điện thoại với mẹ, hay với đứa bạn thân. Là kỷ niệm thân thương dưới mái trường năm nào, ấm áp nhưng xa vời vợi. Là một nỗi nhớ vu vơ với ánh mắt ngày xưa. Là một chút tinh nghịch con gái ôm chặt con gấu bông vào lòng và cuộn tròn trong cái chăn ấm, với những ý nghĩ vu vơ…
Tháng 12 thương nhớ của tôi là tiếng ghitar đầy hoài niệm. Tiếng đàn năm này gợi nhớ tiếng đàn năm xưa. Vẫn sẽ lang thang qua các con phố giăng đèn, ngắm nhìn mọi người,tìm một chút cảm xúc cho riêng mình và mơ về câu chuyện có ngôi sao may mắn của tôi như năm nào…
Tháng 12 năm này sẽ có khác tháng 12 của năm trước. Chắc chắn rồi, tôi đã lớn hơn một chút với ba mùa noel không ở bên gia đình. Còn một chút dư âm của năm cũ, tháng mười hai ơi cho tôi gửi những lời yêu thương về với gia đình và bạn bè . Đặc biệt là em gái thân yêu của tôi, người vân luôn ủng hộ tôi những khi gặp khó khăn nhất, người đã cùng tôi say mê bao bản ghitar, có “ Promise”, có “Forever” của những năm tháng ngọt ngào! Giá như có chút bất ngờ nhỉ, ông già Noel sẽ mang đến cho em những bản đàn ca lãng mạn ấy, để chị cùng em du dương theo phím đàn và thả mình vào những giấc mơ của riêng chúng mình, em nhỉ?
Tháng mười hai ơi…