Dấu vết của cuộc tình cũ vẫn như một vết thương khó lành sẹo, và tôi tự nhủ sẽ chẳng còn đủ niềm tin để bước vào thế giới dành cho hai người nữa
Ðã bao lần tôi nghe Không còn mùa thu của Việt Anh, vẫn không sao cầm được nước mắt. Khóc ư! Không!
Chẳng phải là khóc, cũng chẳng phải là tiếc cho một chút tình mong manh đã qua, chẳng là nhớ, là hối... "Em đi tiếc gì thu vàng, tiếc gì thu sang". Chắc hẳn anh đã nghĩ về tôi như thế. Có thể anh giận tôi, trách tôi và cả không còn tin tôi nữa...nhưng, anh đâu biết...?
Không còn mùa thu
-Việt Anh-
"Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm
Không còn lời ru, mơ trên môi mềm
Em thơ, như mùa xuân đầu, nối dài đêm sâu
Anh làm mùa thu, cho em mơ màng
Anh làm lời ru, quấn quýt bên nàng
Em đi, tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang
Còn thương nhớ nhau, về thắp sao trời
Còn thương nhớ nhau, từng đêm bão tố
Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về
Đường ta đã qua, chìm khuất chân trời
Đường ta sẽ qua, nào ai biết tới
Chiều buông rã rời, ru lòng thôi mơ, ru buồn lên thơ. "
Không còn lời ru, mơ trên môi mềm
Em thơ, như mùa xuân đầu, nối dài đêm sâu
Anh làm mùa thu, cho em mơ màng
Anh làm lời ru, quấn quýt bên nàng
Em đi, tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang
Còn thương nhớ nhau, về thắp sao trời
Còn thương nhớ nhau, từng đêm bão tố
Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về
Đường ta đã qua, chìm khuất chân trời
Đường ta sẽ qua, nào ai biết tới
Chiều buông rã rời, ru lòng thôi mơ, ru buồn lên thơ. "
* Chiều buông rã rời
Ru lòng thôi mơ, ru buồn lên thơ *
Dấu vết của cuộc tình cũ vẫn như một vết thương khó lành sẹo, và tôi tự nhủ sẽ chẳng còn đủ niềm tin để bước vào thế giới dành cho hai người nữa. Gạt bỏ những ưu tư, những câu chuyện buồn phiền, tôi sắm cho mình một cái mặt nạ cười và đeo nó gần hai mươi bốn giờ cho một vòng xoay của trái đất.
Cho đến một ngày- ngày tôi gặp anh, chiếc mặt nạ đột nhiên co rúm lại, rơi xuống, nhăn nhở. Tôi bàng hoàng: chắc là lãng mạn thôi! Và vùi sâu ánh mắt vào trong kỷ niệm. Những câu chuyện đi về, rồi một ngày chớm thu tìm lại nhau, cố kìm trong thâm tâm một tiếng thở dài: phải chăng là lãng mạn? Phải chăng thứ tình cảm mơ hồ mà tôi vừa kịp cảm nhận lại là...? Khoảng cách giờ đây gần lắm, gần đến mức tôi có thể ôm trọn nỗi nhớ của mình vào lòng, song chỉ là những ngón tay trần thừa thãi đan vào nhau. Không, tôi thật sự không đủ can đảm đảm, không đủ niềm tin, không dám bước tiếp, và tôi quay đi.
Con phố về quạnh quẽ. ánh trăng rơi rụng qua kẽ tay, tôi hoảng hốt giậc mình nhưng chỉ kịp gục đầu vào sự hẫng hụt. Lời tạm biệt chưa kịp gửi gắm vẫn canh cánh bên lòng, nhưng đã rã rời...Loáng thoáng từ nhà ai, tiếng ca như nức nở "em là mùa thu cho anh mơ màng, anh là lời ru quấn quýt bên nàng". Lá rụng nhiều quá, anh ơi!
Nhiều tháng trôi qua, không còn mùa thu, còn ánh trăng, và cả lời ru của con phố quạnh quẽ hôm nao, tôi vẫn thường hỏi lòng mình cái câu cũ rích mà vẫn không sao tự trả lời một cách hoàn chỉnh. Không biết từ bao giờ, mỗi lần như vậy, tôi lại bước ra khoảng sân vắng trước hiên nhà, ngửa mặt lên lặng ngắm bầu trời đêm huyền ảo, đẹp đến mê hồn. Và cũng không biết tự lúc nào, tôi chợt yêu biết bao những vì sao ưu tư, xinh xinh, lấp lánh và cô đơn kia.
Ðêm nay cũng vậy, tôi bước đi nhẹ tênh, ngửa hai tay đón gió, và ngực chợt như muốn tung ra khi trước mặt là bóng đêm phủ dày. Màn đêm lung linh, lung linh sắp vỡ oà, tôi úp mặt vào lòng bàn tay thổn thức. Bên trời, le lói một đốm sao còn sót lại, mênh mang lặng lẽ...Anh ơi! "còn thương nhớ nhau về thắp sao trời!".