Một noel lạnh, một noel trống rỗng, một noel không mong đợi,một noel với những khắc khoải và nhớ nhung vô vọng, một noel bị bỏ quên.
Quên mất rồi anh, ngày xưa tóc rối mềm như cỏ cho tay chạm vào mà những yêu thương xao xác.
Quên mất rồi anh, ngày xưa môi hồng xinh và ngơ ngác, cho môi chạm vào khẽ như là sợ sẽ tan ra.
Quên mất rồi anh, ngày xưa tay gầy thương lắm, cho tay nắm lấy chặt như là sợ sẽ đánh rơi.
Quên mất rồi anh, ngày xưa mắt buồn lạc lõng và xa xăm để vai khao khát muốn cho nỗi buồn dựa vào sẽ bình yên.
Quên mất rồi anh, ngày xưa vai gầy trong áo mỏng, để cứ muốn ôm vào lòng và sẽ ấm suốt cả mùa đông.
Quên mất rồi anh, ngày xưa có những ước mơ hiền lành đã từng muốn trở thành cuộc sống.
Ừ, quên mất rồi, anh.