Gió mùa về sớm hơn thường nhật là món gia vị ngọt ngào chêm vào cuộc sống, làm thư thái bao tâm hồn bề bộn. Người dễ cảm nhận có lẽ đã nghe mùa thu trở mình mang theo cái lạnh xốn xang…
Tiếng Violon góc đường Hai Bà Trưng chiều tà thêm réo rắt ru hồn với nhịp điệu bài hát về nỗi nhớ mùa đông quen thuộc: “ Dường như ai đi ngang cửa/ Gió mùa đông bắc se lòng…” Có chăng những âm điệu ấy cũng được khơi nguồn bất chợt từ thông điệp gió mùa về mà sao chứa chan cảm xúc đến thế. Vẫn nguyên sơ một cảm giác tháng mười có gió thật nhiều và thảng thốt mưa bụi giăng trên những con đường lao xao trút lá.
Gió trở mình qua những mái nhà lúp xúp, gọi chiều đến mau hơn. Mâm cơm hội ngộ khói thơm nghi ngút sao bỗng thân thương lạ, gợi về tình yêu da diết tổ ấm luôn thường trực trong mỗi con người. Rồi sẽ “lười” ra phố, “lười” lang thang đi chơi khuya, và “lười” cả những gặp gỡ hẹn hò… nhường chỗ cho bao tình cảm háo hức đợi chờ những tiếng rao quà trên một con phố vắng. Cảm giác lâng lâng khi được truyền tay nhau bắp ngô hây hẩy nóng, hay những gói xôi tinh khôi còn chứa chan mùi cuống rạ… trong phiên chợ đêm càng thi vị.
Gió mới về và lại vấn vương nhớ một cảm giác đã từ lâu quen thuộc, xao xuyến. Gió mơn man se sắt nhưng vẫn mát dịu sau bao bộn bề. Gió mang cái lạnh hồn nhiên, là lạ và lâng lâng cảm xúc. Mùa thu chạnh lòng bởi phút chốc bị lãng quên… Bảo sao người Hà Nội hằng yêu da diết từng khoảnh khắc mùa về rồi lạc lối ngay trên cung đường cũ. Tờ lịch đã mòn vẹt sang phía bên kia thời gian một năm đang ẩn chứa một thông điệp mới: Hà Nội sắp đến tiết lập đông…
Gió mới về và lại vấn vương nhớ một cảm giác đã từ lâu quen thuộc, xao xuyến. Gió mơn man se sắt nhưng vẫn mát dịu sau bao bộn bề. Gió mang cái lạnh hồn nhiên, là lạ và lâng lâng cảm xúc. Mùa thu chạnh lòng bởi phút chốc bị lãng quên… Bảo sao người Hà Nội hằng yêu da diết từng khoảnh khắc mùa về rồi lạc lối ngay trên cung đường cũ. Tờ lịch đã mòn vẹt sang phía bên kia thời gian một năm đang ẩn chứa một thông điệp mới: Hà Nội sắp đến tiết lập đông…