AT - Như những con chữ vừa lưu trong máy tính, mỗi khoảnh khắc đi qua sẽ được gọi bằng tên ký ức. Một mềm mại yêu thương, một dỗi hờn vô cớ hay da diết khát khao hạnh ngộ trùng phùng...
Tất cả đã thuộc về bảo tàng hoài niệm, được đánh số và sắp xếp theo từng ngăn ở thì quá khứ. Và như thế, ký ức trở thành bộ nhớ khổng lồ có dung lượng lớn hơn bất kỳ bộ nhớ máy tính nào ta từng biết.
Này là nỗi nhớ một gánh hàng hoa. Người bán hoa gò mình trên chiếc xe đạp cũ, chở sau lưng thúng con con rực rỡ sắc màu. Chỉ đơn giản là những đường nét thanh tân, hoa hồng, hoa cúc làm bình yên ấm êm ngôi nhà mùa đông gió bấc. Có thể người bán hoa ấy cũng không để ý chính chị đang chở mùa về theo màu gió miên man.
Này là một quán cóc khuya mơ hồ bát phố. Bà lão tóc bạc trắng đi qua bao lớp bụi thời gian được mất kiếp người, cho câu chuyện thêm nồng bên chén trà cúc thơm cứ bồi hồi nghi ngút. Ở đó, những đêm mùa đông không còn lạnh giá, ta nép bên hiên mùa vừa nhấm nháp vị cúc hương vừa áp chén trà lên mắt môi mình ấm nóng. Chiếc kẹo vừng, kẹo lạc thơm thơm lâu lắm rồi không còn thấy nữa. Ở đó, mùa đông sẽ qua rất nhanh...
Này là nồi nước lá mùi cuối năm của mẹ. Chiều lang thang trên phố vắng, bỗng dậy mùi nước lá nhà ai thơm lừng suốt phố. Lại nhớ giờ này ở nhà mẹ cũng đang nấu một nồi nước lá bưởi, mùi già cùng hương nhu để dành sẵn cho mình. Không có cái thơm của những chai dầu gội đầu thời trang chải chuốt ngọc ngà, hương lá mùi thơm thanh khiết nhẹ nhàng tẩy trần giùm ta một năm ngược xuôi bận rộn, để sớm mai bình yên thong dong cùng gió xuân thì. Nồi nước thơm và chiều cuối năm nào cũng giản dị như thế. Như thể chính mình vừa được làm mới lại từ những ban xưa.
Này tuổi thơ của ta đang chơi trò trốn tìm ở đâu đó. Đã bao mùa cây bàng thay áo mới, chùm bóng bay màu đỏ xanh vẫn có sức mê hoặc bất ngờ. Những bè bạn ấu thơ đứa đã chuyển nhà, đứa đi khắp những nẻo đường xa ngái. Thảng hoặc một hôm nào gặp nhau ngày cũ, lại tíu tít hồn nhiên như những ngày xưa xóm nghèo đi xem nhờ vô tuyến. Màn hình trắng đen chiếu phim bây giờ không còn quen thuộc nữa, chỉ nhớ chưa hết phim thì đám trẻ đã đánh một giấc ngon say trên nền nhà hàng xóm tự khi nào.
Và nguyên quán tôi ơi, có nhớ chăng đứa con xa quê đau đáu trở về! Bao nhiêu năm, dư ảnh cố hương một hội làng mớ ba mớ bảy, một giếng nước trong veo tắm mát tâm hồn. Chiều ba mươi, theo chân bà nội ra nghĩa trang làng ấm mùi hương trầm vọng tưởng, bà lầm rầm khấn mời ông bà tổ tiên về ăn tết sum vầy cùng cháu con. Lấp lánh con đường ướt đẫm sương rơi, nghe đâu đây như có tiếng bước chân tiền nhân đang trở về qua cánh cổng làng chấp chới lũy tre xanh.
Chiều ấy, cả làng thơm mùi trầm hương bên màu bánh chưng xanh gói vuông tròn mộng ước, biêng biếc chồi non nơi hàng cây trước ngõ nhà bà. Giò thủy tiên của ông từ năm nào nhờ được con cháu kiên trì chăm bón, đến bây giờ vẫn đúng cữ chiều tất niên trổ hoa trắng muốt. Bên cánh hoa xuân, bà ngóng xa xăm như đón đợi một người...
Bao buồn vui năm cũ qua đi, ngọn gió buổi mai sẽ lọc giữ giùm ta những muộn phiền quên nhớ, ký ức nâng niu những ảnh hình đã trở thành miên viễn. Lưng bà đã còng như dấu hỏi thời gian, chân mẹ đã mỏi sau bao năm vất vả nhọc nhằn. Đôi chân trai trẻ ta có đôi lần vấp ngã, vẫn vịn tựa yêu thương mà đứng lên và đi tiếp chặng đường dài. Những mảnh ghép ký ức an ủi giùm ta bộn bề hiện tại, ngày hôm qua thầm nhắc chốn bình yên da diết tuổi mình.
Để biết hạnh phúc cho những ai chưa sờn lòng khi nhớ về những mùa quá vãng, và bởi kể cả khi đã quên lãng rồi, chúng ta vẫn còn lại ký ức về sự lãng quên.