Đêm thơm như một dòng sữa... Đêm đẹp một cách diệu kỳ ... Cả con đường đất bát ngát ánh trăng , giàn ti-gôn lim dim ngủ , những chiếc lá ô môi thì thầm với gió ....Rồi những âm thanh của Serenade , của Hương xưa , của Hoài cảm ,của Biển nhớ...cứ ngây ngất lòng, cứ ngây ngất đêm , cứ ngây ngất đất trời... đến độ tôi có cảm giác mọi cái đều tan đi.. loãng ra.. chỉ còn ánh trăng trong và tiếng guita giao hòa..
Ngày ấy, chẳng hiểu ba tôi tìm được ở đâu cây ô môi và trồng trước sân nhà . Chị em tôi lớn , cây ô môi cũng dần lớn...và từ lúc nào, nó trở thành một hình ảnh gần gụi , thân quen với chúng tôi và bạn bè . Mỗi tối , dưới vòm cây ô môi rủ lá... tiếng đàn , tiếng hát cứ mênh mang .Và với tôi , cây ô môi là người bạn đã lặng lẽ nghe tôi thì thầm bao nhiêu chuyện..cả một thời con gái ....
Ngày ấy , tôi thích nghe Serenade khi đêm đã thật là đêm , khi chỉ còn Trăng . còn Tôi và còn tiếng Guita thức ... Đó có thể là tiếng đàn của em tôi hoặc của T - người bạn của chúng tôi - Tiếng đàn vang trong đêm.. ban phát cho đêm sự run rẩy của nỗi đau , cái ngọt ngào của nỗi buồn... và cái chết dường như cũng trở nên dịu dàng, êm ái biết bao..vào thời khắc ấy.
Thời gian... tựa cánh chim bay.. Cuộc đời đã có bao ngã rẽ... Ba tôi mất.. Chúng tôi rời xa ngôi nhà kỉ niệm với giàn ti-gôn nghịch ngợm bò quanh .. với cây ô môi tháng ngày dang tay đón nắng , đón gió , đón cả những vui buồn cái thời tóc thả gió bay.... Chị em mỗi đứa một gia đình riêng , một cuộc đời riêng ... bạn bè đứa còn đứa mất ... tiếng guita xa lắc... lãng quên .... Còn ai trở về con đường xưa bát ngát trăng vàng ???
"Ta về phố nhỏ- Ô - Biển nhớ ... Dạ khúc - Sầu - Buồn - phố có hay ???"
Có bao giờ trở lại mùa trăng cũ ...?