Những ngày cuối năm trôi thật lạ đông đã về thực sự trên mỗi con đường, mùa này lá đổ hết chỉ còn lại tán vàng, những cành cây khẳng khiu chìa ra đón từng ngọn gió… Nhưng trong những héo tàn ấy, có những sinh linh nhỏ bé đã, đang, và sẽ chào đón cuộc sống này và em cô bé sinh vào tháng 12. Chẳng phải ngẫu nhiên, nhưng rất trùng hợp, những người con sinh vào mùa đông thường mang trong mình những nỗi niềm khép kín, tạo cho mình một vỏ ốc riêng và thường mang dáng dấp của mùa đông, có lẽ, âm hưởng của mùa đông – mùa sinh ra họ đã bao bọc những con người ấy!
Tháng mười hai, tháng cuối cùng của một năm dài đầy những biến động và bất ngờ, người ta thường mong nó qua nhanh để chào một năm mới đến, bởi vậy, nhiều người vô tình lãng quên nó. Bởi người ta thường thích mùa thu mãi ở lại, mấy ai thích mùa đông! Nhưng, ở đâu đó trong cuộc đời này, có những người âm thầm lặng lẽ mong mười hai của một tuổi mới, một sự khởi đầu, một mầm sống, một cái cây đâm chồi, của những đêm thức trắng bên ngọn đèn vàng, chuẩn bị cho một khì thi sắp đến, của một Giáng sinh ấm áp bên những tình cảm yêu thương.
Không đỏng đảnh như tháng hai, không kiêu kì như tháng tám, Mười Hai mang trong mình sự trầm tư khép kín. Mười Hai với những nhớ mong mòn mỏi, mười hai thẳng tính và bộc trực. Mười Hai hay làm người khác mất lòng nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, Mười Hai nhạy cảm và mít ướt. Chỉ một câu nói thôi cũng khiến Mười Hai suy nghĩ và tuôn rơi những giọt lệ. Mười Hai là vậy đó. Nhiều người ghét Mười Hai vì những cơn gió lạnh buốt thấu da thịt nhưng có những người yêu Mười Hai lắm lắm.
Mười hai và mùa đông, vui mừng vì những lời chúc vào ngày sinh nhật, bồi hồi nhớ mẹ ta xưa, trong cơn thập tử nhất sinh đã chịu đựng những cơn đau rứt ruột gan cố gắng để ta ra đời bình an. Khi ta cất tiếng khóc đầu tiên, cơn đau nơi mẹ tan biến, những giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ pha lẫn mồ hôi mặn chát trong một ngày gió rét. Có khi nào trong ngày vui ấy, ta nhớ đến mẹ ta? Nhớ đến những nụ cười ấm áp, nhớ những vấp ngã đầu tiên của cuộc đời ta luôn có mẹ ở bên! Dù sau này, ta có bao nhiêu tuổi đi nữa, ta vẫn mãi nhỏ bé trong mắt mẹ. Những sai trái, những nỗi buồn trong cuộc đời ta, mẹ là người xót xa nhất, bởi khi ta đau một, mẹ đau gấp trăm lần nỗi đau của ta.
Một tuổi mới, ta lớn lên từng ngày, trưởng thành trong suy nghĩ, ta biết yêu thương, biết chia sẻ, biết động lòng trước những nỗi bất hạnh. Vì vậy, ta cần biết chịu trách nhiệm về bản thân mình, cần sống hết mình cho những gì sắp đến, tạo một niềm tin, một ước mơ để làm động lực thực hiện. Ngày hôm qua, ta sống vì ta nhỏ bé, hôm nay, ta sẽ là một con người mới, tự tin vào bản thân mình, nỗ lực hết mình để thực hiện được lí tưởng ta đã chọn. Tuy con đường ấy chông gai và còn nhiều gian khổ, nhưng xin đừng mất niềm tin rằng ta sẽ thực hiện được, bởi : ta không cô đơn, vì ta biết, có những người vẫn ngày đêm dõi theo ta một cách lặng thầm!
Chúc mừng sinh nhật bạn, chúc mừng sinh nhật tôi, và tri ân những người mẹ đã sinh ta ra trên đời! Chúc cho bạn, tôi, và tất cả những ai sinh tháng mười hai có một mùa đông ấm áp và nụ cười luôn nở trên môi!