Những lời thổn thức của cô gái về một tình yêu đang khiến cô mông muội trong ca khúc Incredible Love khiến tôi nghĩ ngay đến tình yêu lạ thường và ngắn ngủi trong phim Lost In Translation, cả hai đều gợi lên cảm giác tiếc nuối.
Những điều đẹp đẽ vụt qua luôn khiến ta nuối tiếc. Như lúc níu giữ mặt trời đừng vội lặn xuống trong một buổi hoàng hôn rực rỡ. Như nỗi buồn bâng khuâng khi bông hoa trong bình đã tàn úa. Tình yêu nhiều khi cũng vậy, phù du và vô thường.
Bạn nghĩ đến tình yêu sét đánh, sự mãnh liệt rồ dại của hai người mới quen lao vào nhau như ma nhập. Không, tôi đang nói đến một thứ tình yêu gần giống như là yêu đơn phương, một tình yêu chỉ diễn ra trong tâm tưởng mỗi người mà không được biểu đạt bằng bất cứ hình thức nào. Bởi hai người không được phép thuộc về nhau. Trên hết, bởi vì nếu bước qua lằn ranh giới mà hai người vạch ra, linh hồn họ có thể bị tổn thương. Tình yêu giữa hai người họ chính là sẻ chia nỗi cô đơn mà mỗi người mang trong mình.
Tôi đang nói đến tình yêu trong một lúc ngắn ngủi giữa cô gái trẻ và ngôi sao điện ảnh đã luống tuổi trong phim Lost In Translation của Mỹ phát hành năm 2003 với diễn xuất của Bill Murray và Scarlett Johansson. Tôi đang nói đến tình yêu lạ thường trong ca khúc Incredible Love của cô ca sỹ Ingrid Michaelson. Tình yêu đang run rẩy van nài trong giọng hát của Ingrid khiến tôi nhớ ngay đến câu chuyện về lần gặp gỡ của Bob và Charlotte trong phim và thấy sự giống nhau đến hoàn hảo.
"Hai người khác giới sẽ bị thu hút bởi những điều gì?" Vẻ đẹp, cử chỉ và lời nói duyên dáng, ánh mắt và nụ cười biết nói, hay chỉ là mùi hương, hay chỉ là một cái vuốt tóc? Hai kẻ lạc lõng trong cùng một đám đông cũng thu hút nhau mạnh mẽ như bất kỳ sức quyến rũ dữ dội nào. Bạn đã từng một lần thích một người chỉ bởi anh ấy cũng giống như mình, lạc lối và dường như không thuộc về nơi đây, trong mớ hỗn độn và bế tắc của cuộc sống này?
Tình yêu trong Incredible Love là một tình yêu day dứt, da diết và mông muội của cô gái với một người có lẽ đã thuộc về người khác. Gần như yêu đơn phương hoặc đang bị ruồng bỏ. Chỉ một tiếng bước chân cũng đủ khiến trái tim đập dồn dập. Từng câu nói đều như khắc sâu vào da. Chỉ một mùi hương thoảng qua cũng khiến cô tan chảy, toàn bộ quyết tâm muốn chấm dứt tình yêu trái cấm này đều vỡ vụn. Cô đã rơi xuống cái hố sâu thăm thẳm không lối thoát, luôn trong trạng thái hồi hộp, chỉ một phản ứng nhỏ của người ấy cũng có thể khiến cô rơi từ thái cực cảm xúc này sang thái cực cảm xúc khác: day dứt, cầu khẩn, từ bỏ rồi lại hi vọng; hi vọng rồi lại sợ sệt. Tình yêu lạ thường đó đã chiếm giữ cô, làm cô gục ngã và tiêu diệt cô. Vừa mong dứt bỏ được tình cảm này, vừa tha thiết xin người ấy hãy nhận lấy, cô ngập chìm trong chính nó và ngày càng lún sâu hơn vào cái hố không lối thoát ấy.
Trong Lost In Translation, Bob và Charlotte chỉ yêu nhau trong tâm tưởng, họ thậm chí không cố tình tạo ra một cuộc hẹn đáng yêu hay một vài giây phút lãng mạn. Mỗi lần nghe Incredible Love tôi lại nghĩ đến Charlotte, có lẽ cô cũng nhiều lần thổn thức giống như cô gái bên trong bài hát. Và có lẽ trước một tình yêu quá lạ lẫm, cô gái nào cũng vậy. Bối rối, mê muội, rồi ám ảnh không thôi.
"Chưa bao giờ em nghĩ mình có thể rơi vào cái bẫy sâu và tăm tối của một tình yêu lạ thường như thế. Không biết từ lúc nào, em đã nảy sinh một tình yêu không dành cho mình. Một tình yêu ngắn ngủi, lạ thường và chắc hẳn sẽ ám ảnh em mãi…"
Hai kẻ lạc lõng giữa Tokyo, Bob Harris (Bill Murray) và Charlotte (Scarlett Johansson), đã nhìn thấy nhau tại quầy bar sang trọng của khách sạn Park Hyatt. Một người mới chập chững bước vào hôn nhân, một người đã vật lộn với nó được 25 năm. Charlotte không bị hấp dẫn bởi sự từng trải của một người đàn ông ngôi sao, Bob cũng không mê mệt Charlotte bởi vẻ xinh đẹp của một cô gái trẻ. Sự cám dỗ rõ ràng là có giữa hai người, thế nhưng nỗi cô đơn thăm thẳm trong mỗi người mới chính là lực hấp dẫn đã đẩy họ vào một tình yêu lạ thường. Họ chia sẻ với nhau sự bế tắc, bù đắp cho nhau sự trống vắng. Họ hợp nhau và thoải mái với nhau như những người bạn thâm niên. Họ tạo ra một thế giới riêng trong lòng cái thành phố mà họ không cảm thấy một chút gì gần gũi, ở bên nhau, cười nói, vui chơi, trò chuyện với nhau cho đến khi ngủ thiếp đi. Phần cô đơn bên trong mỗi người được xoa dịu, mơn trớn, sưởi ấm. Chồi non của sự khao khát đã nhú bên trong họ từ khi nào. Nó lớn nhanh dữ dội bởi thời gian ở bên nhau của họ quá ngắn ngủi.
Tình yêu trong Incredible Love là một tình yêu day dứt, da diết và mông muội của cô gái với một người có lẽ đã thuộc về người khác. Gần như yêu đơn phương hoặc đang bị ruồng bỏ. Chỉ một tiếng bước chân cũng đủ khiến trái tim đập dồn dập. Từng câu nói đều như khắc sâu vào da. Chỉ một mùi hương thoảng qua cũng khiến cô tan chảy, toàn bộ quyết tâm muốn chấm dứt tình yêu trái cấm này đều vỡ vụn. Cô đã rơi xuống cái hố sâu thăm thẳm không lối thoát, luôn trong trạng thái hồi hộp, chỉ một phản ứng nhỏ của người ấy cũng có thể khiến cô rơi từ thái cực cảm xúc này sang thái cực cảm xúc khác: day dứt, cầu khẩn, từ bỏ rồi lại hi vọng; hi vọng rồi lại sợ sệt. Tình yêu lạ thường đó đã chiếm giữ cô, làm cô gục ngã và tiêu diệt cô. Vừa mong dứt bỏ được tình cảm này, vừa tha thiết xin người ấy hãy nhận lấy, cô ngập chìm trong chính nó và ngày càng lún sâu hơn vào cái hố không lối thoát ấy.
Trong Lost In Translation, Bob và Charlotte chỉ yêu nhau trong tâm tưởng, họ thậm chí không cố tình tạo ra một cuộc hẹn đáng yêu hay một vài giây phút lãng mạn. Mỗi lần nghe Incredible Love tôi lại nghĩ đến Charlotte, có lẽ cô cũng nhiều lần thổn thức giống như cô gái bên trong bài hát. Và có lẽ trước một tình yêu quá lạ lẫm, cô gái nào cũng vậy. Bối rối, mê muội, rồi ám ảnh không thôi.
"Chưa bao giờ em nghĩ mình có thể rơi vào cái bẫy sâu và tăm tối của một tình yêu lạ thường như thế. Không biết từ lúc nào, em đã nảy sinh một tình yêu không dành cho mình. Một tình yêu ngắn ngủi, lạ thường và chắc hẳn sẽ ám ảnh em mãi…"