Con người sống để làm gì ?
Lúc bé tôi thường hỏi ba: " con người sống để làm gì ?"
Ba trả lời: Con người sống để đợi con à.
Vậy ba sống để đợi gì hả ba ?- Tôi lại hỏi. Ba sống để đợi con lớn.
Tôi không biết đến khi nào tôi sẻ lớn. Năm lên bảy tuổi, tôi được vào lớp một, tôi mặc quần xanh áo trắng hớn hở chạy vào vòng tay ba và thét lên rằng: "Ba à, con đã lớn". Ba nhìn tôi và mỉm cười:" con vẫn còn bé lắm Cọp của ba". năm 7 tuổi, ba mua cho tôi chiếc xe đạp đầu tiên, suốt một tuần liền tôi hì hục tập đi, té tróc cả da cũng không bỏ cuộc, rốt cuộc tôi cũng lượn được một vòng từ tận nhà cho đến đầu phố và nhìn ba hãnh diện. Ba chỉ lại cười và nhìn tôi, tôi hiểu tôi vẫn còn chưa lớn.
Thời gian trôi qua, tôi đã biết đọc, biết làm toán, tôi đeo khăn quàn đỏ, ngày tôi được vào đội chuyên toán với số điểm rất cao, tôi lại hỏi, và ba lại trả lời, ừ tôi vẫn còn bé.Tôi chẳng biết ba phải đợi đến bao giờ, tôi chỉ thấy những lớp phấn thời gian bám dài trên tóc ba theo năm tháng, thương ba tôi cố lớn nhanh, nhanh thật nhanh để ba khỏi phải đợi tôi nữa.
Nhưng ba lại phải đợi. Mặc dù tôi đã vào cấp hai. Và lần này ba lại đợi thêm mẹ. Ngày mẹ đi xa, ba buồn hiu. Căn nhà rộng thênh thang chỉ hai cha con, nhiều đêm tôi giật mình thức dậy bởi ánh đèn vàng rất khẽ mà ba đã cố dấu đi bằng khói thuốc. Ba ngồi đó, cũng rất khẽ. Những vòng khói mờ đục bao quanh nổi buồn lên đôi vai ba, ba đã mệt mỏi nhiều vì phải đợi. Tôi vùi đầu vào gối đậy những giọt nước mắt bé con chẳng biết tuông ra từ đâu và nguyện cầu mình sẻ lớn.
Tôi lên đã lến lớp 8, tôi đã mặc vừa những bộ cánh của ba, thời gian trôi thật nhanh, rồi tôi giờ đã cao hơn ba nhiều, giọng tôi đã vỡ, và ba đã không còn có thể bế tôi mỗi khi tôi nằm ngủ quên khi xem một bộ phim nào đó trên tivi, và ngay cả khi tôi giới thiệu người bạn gái đầu đời của mình cho ba, ba vẫn còn phải đợi, đợi tôi lớn.
Rồi ba lại đợi thêm nữa, đợi tôi trở về. Ngày tôi ra sân bay để đến chân trời mới, ba tiễn tôi đi với những bước chân có phần nặng nề đã được ba khéo léo lấp đi bằng nụ cười trên khóe môi. Phút cuối cùng, tôi nhìn ba và hứa: tôi sẽ sớm trở về, tôi sẻ lớn nhanh thôi, và ba sẽ không phải đợi gì nửa đâu ba ơi!
Thêm 3 năm, là khoản thời gian ba đã đợi, và có phải vì nổi nhớ mà ba tôi bệnh nặng, người ta nói bây giờ, ba đợi cái chết. Ngày tôi trở về, ba nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Người ta nói ba sẻ không còn có thể mở mắt ra nửa trước khi đi xa. Tôi nắm đôi bàn tay quen thuộc vào lòng, đôi bàn tay mạnh mẻ đã đở những bước đi đầu đời của tôi, đôi bàn tay đã bế tôi mỗi lúc ngủ quên và đôi bàn tay đã trở nên xơ xát vì bệnh tật. "Ba ơi con đã về " đôi mắt ba từ từ mở ra nhìn tôi, ba đã dành cả sức lực cuối cùng để mở ra đôi mắt ấy, và lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt ba khóc, với chỉ một giọt lệ, kéo dài trên gò má.Rồi ba nhấm mắt lại và ra đi, tôi biết tôi đã lớn.
ST