Tôi quen biết em trong một lần vào Sài Gòn công tác. Lần đầu tiên đến
một thành phố lớn như Sài Gòn tôi thật sự bối rối trước những con đường
dài, rộng đông nghịt người, xe qua lại. Thế nhưng cảm giác bối rối ấy đã
nhanh chóng qua đi khi tôi nhận được từ em những lời chỉ đường rất
nhiệt tình và chân thành. Giọng nói Sài Gòn của em mới đầu hơi khó nghe
nhưng càng nghe thì càng thấy “ngọt”. Khiến tôi cứ ngẩn cả người.
Những ngày công tác của tôi ở Sài Gòn bỗng trở nên vui vẻ và có ý nghĩa
hơn rất nhiều khi có em bên cạnh. Em đưa tôi đi thăm thú các cảnh đẹp
của thành phố, dẫn tôi đi thưởng thức các món ăn ngon của Sài Gòn….Ở bên
em, tôi thấy mình như một đứa trẻ con. Lúc nào cũng cần có em dẫn dắt.
Những chiều ngồi trong quán cà phê, nghe nhạc Trịnh, em hay đòi tôi kể
cho em nghe về Hà Nội. Tôi phải vận dụng hết khả năng diễn thuyết của
mình để giúp em hiều về một nơi mà em chưa từng đặt chân đến. Sau những
câu chuyện của tôi, bao giờ em cũng xuýt xoa: Uớc gì em được ra Hà Nội…
Đêm cuối cùng ở Sài Gòn, tôi và em chạy xe vòng quanh thành phố. Em bé
nhỏ và thân thương ngồi nép mình sau lưng tôi như một cặp tình nhân. Tôi
bồi hồi nghĩ đến phút xa em. Thời gian quá ngắn ngủi để tôi và em có
thể bày tỏ một điều gì đó thầm kín. Tuy nhiên, trong ánh mắt của mỗi
người đều đọng lại những nỗi nhớ nhung. Tôi cầm lấy bàn tay mềm mại của
em và hẹn sẽ quay lại thăm em khi có đợt công tác mới. Em để yên bàn tay
trong tay tôi như thầm nói: Em sẽ đợi anh.
Nhưng tôi đã không quay lại như đã hứa với em. Công việc của tôi có sự
thay đổi và cơ hội vào Sài Gòn dường như không còn nữa. Thỉnh thoảng nhớ
em, tôi gọi điện để được nghe giọng nói của em, tiếng cười của em. Và
cứ thế, em lặng lẽ bên tôi như một dấu lặng của cuộc đời. Để mỗi khi
trời trở gió mùa Đông Bắc là tôi lại nhận được lời nhắn của em. Để được
nghe trong lời nhắn ấy một chút hờn giận, một chút nũng nịu của con gái
Sài Gòn…