ÁNH SÁNG VÀ BÓNG TỐI
Có một người rất giàu, nhà ở bên cạnh đường ray. Mỗi ngày đều có xe lửa
chạy ngang qua nhà. Cứ mỗi lần như thế, con chó Bẹc-giê to lớn oai phong
của ông liền sủa ầm lên và chạy đuổi theo xe lửa ba bốn cây số, rồi mới
há họng, thè lưỡi ra mà chạy trở về nhà.
Ngày nọ, bà vợ hỏi ông chồng:
- Con chó của chúng ta chạy đi đâu rồi?
Ông lắc đầu trả lời:
- Đuổi theo xe lửa rồi, nhưng có bao giờ nó đuổi kịp đâu!
Bà đôi co với ông:
- Giả sử nó đuổi kịp thì sao???
Ông đáp lại:
- Nếu có đuổi kịp cũng chẳng làm gì, chỉ tổ nhọc xác mà thôi!
Những kẻ suốt đời bôn ba tìm kiếm danh vọng, giàu sang, trường thọ có
bao giờ thoả mãn đâu. Cũng giống như con mèo đuổi theo cái đuôi của
mình, những kẻ tự phụ, ngông cuồng, kiêu căng, tự mãn không bao giờ đạt
được tham vọng của họ. Thật không khác gì bong bóng xà phòng, chỉ nhấp
nháy dưới ánh sáng mặt trời, để rồi lại vỡ tan tành và rơi vào bụi đất.
Cuộc sống con ngươi không thể nào cứ nối tiếp nhau như bong bóng xà
phòng.
Những người đặt nền tảng hạnh phúc của mình trên vinh dự, hào nhoáng và
tiếng hoan hô của người đời là những người bất hạnh hơn ai hết. Trong
chốc lát, những trào pháo tay, những tiếng hoan hô nhiệt liệt im bặt,
mọi cảm xúc đều bị gió thổi đi mất hút và sẽ phải trở về với cái trống
rỗng của tâm hồn, tức cái bóng đen của cuộc đời.
Người trưởng thành và khôn ngoan thật là người biết nhìn nhận "Ánh sáng
và bóng tối" của mình, biết chấp nhận thành công cũng như thất bại và
những hạn hẹp của bản thân, biết tận dụng mọi vốn liếng, mọi cái mới cũ,
để trở thành chính mình mà không cần phải bắt chước ai, chạy theo ai,
hoặc trở nên giống ai cả.
Thượng Đế tạo dựng mỗi người độc nhất vô nhị, tại sao chúng ta phải sợ
những xét đoán của người khác, phải khó chịu trước sự hạn hẹp của họ, và
phải cắm đầu lo sợ chạy trốn. Nếu chúng ta biết chấp nhận bản thân,
chấp nhận người khác, họ cũng sẽ chấp nhận chúng ta. Trái lại, người ta
sẽ chê cười chúng ta nếu chúng ta tìm cách lừa dối họ và muốn họ thấy
con người không thật của chúng ta. Ai cũng biết rằng một bức tranh chỉ
đẹp với màu sắc, ánh sáng và bóng tối của nó như người họa sĩ đã muốn vẽ
nó.
BỨC TRANH ĐẸP NHẤT
Một họa sĩ suốt đời mơ ước một bức tranh ĐẸP NHẤT TRẦN GIAN. Ông đến hỏi
vị giáo sư để biết điều gì đẹp nhất. Vị giáo sư trả lời: "Tôi nghĩ điều
đẹp nhất trần gian là NIỀM TIN, vì niềm tin nâng cao giá trị con
người."
Người họa sĩ cũng đặt câu hỏi tương tự với một cô gái và được trả lời:
"TÌNH YÊU" là điều đẹp nhất trần gian, bởi tình yêu làm cho cay đắng trở
nên ngọt ngào, mang đến nụ cười cho kẻ đang than khóc, làm cho điều bé
nhỏ trở nên cao quý, cuộc sống sẽ nhàm chán biết bao nếu không có tình
yêu"
Cuối cùng, người họa sĩ gặp một người lính mới trở về từ mặt trận, khi
được hỏi, người lính trả lời: "HÒA BÌNH là cái đẹp nhất trần gian, ở đâu
có hòa bình, ở đó có cái đẹp."
Khi trở về nhà, người họa sĩ nhận ra NIỀM TIN trong ánh mắt các con,
TÌNH YÊU trong cái hôn của người vợ. Chính những điều đó khiến tâm hồn
ông ngập tràn HẠNH PHÚC và BÌNH AN. Bây giờ thì ông đã hiểu thế nào là
điều đẹp nhất trần gian. Sau khi tác phẩm của mình hoàn thành, người họa
sĩ đặt tên cho bức tranh của mình là: "GIA ĐÌNH"
Thật vậy, gia đình là nơi đầy ấp tiếng cười của trẻ thơ, tiếng hát của
người mẹ và sức mạnh của người cha. Nơi đó có hơi ấm của những con tim
biết yêu, là ánh sáng của đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, là sự ân cần, là
lòng chung thủy. Gia đình là ngôi thánh đường đầu tiên cho tuổi thơ học
những điều hay lẽ phải, niềm tin và lý tưởng sống.
- Đó là nơi chúng ta tìm về để được an ủi, nâng đỡ
- Đó là nơi những món ăn đơn sơ cũng trở thành mỹ vị
- Đó là nơi tiền bạc không quí bằng tình yêu
- Đó là nơi ngay cả nước sôi cũng reo lên niềm vui và hạnh phúc. BỐN NGÓN TAY
TRÁI TIM HOÀN HẢO
Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim
đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đếu đồng ý
đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và
nói: " Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng
đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những
vết sẹo. Có những phần của tim được lấy ra và những mãnh tim khác được
đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có
cả những đường rãnh khuyết vào mà không có mảnh tim nào thay thế. Chàng
trai cười nói:
- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những
mãnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.
- Mỗi vết cắt trong tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không
chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẫu
tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẫu tim của họ
để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẫu tim chẳng hoàn toàn
giống nhau, mẫu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẫu tôi trao cho họ,
ngược lại với mẫu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng
tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình
yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thỏang tôi trao mẫu tim của mình mà không
hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc
chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng
tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẫu tim của
họ, lấp đầy khỏang trống mà tôi luôn chờ đợi.