Nếu Hà Nội có những cơn heo may chớm lạnh, có mùa đông xao xác lá, thì Sài Gòn nơi em ở đang mùa hè, mùa có một thứ mà anh đi phải nhớ nhiều đó là nắng. Nắng rất vàng, rất chín; có lẽ còn chín hơn độ Hàn Mặc Tử viết Mùa xuân chín. Nắng Sài Gòn như là thứ nắng thủy tinh trong nhạc Trịnh. Màu vàng tinh khiết nhìn chói mắt, rực rỡ và kiêu sa như cô gái mới lớn hồn nhiên nhưng bướng bỉnh.
Tôi yêu em từ ngày biết nắng Sài Gòn, một người con trai đất Bắc tưởng không chịu nổi cái nắng của miền Nam ấy. Ba năm quen nhau và một lần gặp gỡ. Ga Sài Gòn hôm ấy nắng sớm tưởng vụn vỡ khi tôi và em giáp mặt lần đầu. Em không đẹp nhưng trong trẻo như nắng. Sài Gòn tháng ba, nắng đã rải đều trên khắp những con phố mà tôi cùng em đi. Nắng nghịch ngợm vỡ òa trong trái tim tôi...
Em bảo: “Con gái Sài Gòn cũng như nắng Sài Gòn vậy, cứ đi đi rồi sẽ say đấy”. “Gọi nắng trên vai em gầy...”, tôi nhẩm hát và cảm nhận nắng Sài Gòn nồng ấm đang say lòng mình...