Mỗi người trong chúng ta không ai là không có
 mẹ. Tình thương của bà dành cho chúng ta mỗi người mỗi khác nhưng cái 
chung mà tất cả chúng ta đều thừa hưởng được từ bà là những hy sinh vô 
bờ bến để nuôi con khôn lớn.Bất kể ở đâu, bất kể hoàn cảnh nào thì tình 
yêu ấy cũng không bao giờ thay đổi. 
Những sáng tác về tình mẫu tử trong kho tàng văn chương nghệ thuật Việt 
Nam có lẽ bắt nguồn từ những bài hát ru của người mẹ cả ba miền Nam 
Trung Bắc. Những đứa trẻ được nuôi dưỡng từ tiếng ầu ơ dịu ngọt này đã 
thai nghén những bài thơ viết về mẹ sau khi trưởng thành và nhanh chóng 
được người đời chia sẻ. 
- Bắt đầu biết thương nhớ mẹ từ sớm, từ khi mới chập chững những bước đầu tiên thế nhưng để trọn vẹn cảm nhận được tình mẹ thì phải đợi đến khi khôn lớn. Người sinh viên nghèo xa nhà đi học ở thành phố bỗng dưng một hôm thấy nhớ mẹ đến nao lòng. Anh như con trẻ, cảm thấy mẹ mình là một nguồn sức mạnh chở che mà anh không thể tìm nơi đâu khác.
 
"Lâu nay con trọ học xa nhà 
Sống tự lập thiếu thốn nhiều mẹ ạ! 
Nhưng một thứ con thiếu nhiều hơn cả 
Là vòng tay mẹ âu yếm sớm chiều. 
Thiếu một chút muối, mì chính, hạt tiêu 
Con có thể chạy vay phòng khác 
Nhưng mẹ ơi! Tình mặn nồng ấm áp 
Của mẹ hiền nào con biết vay ai??!!"
Từ khi nuôi con khôn lớn cho đến khi gả chồng không biết bao nhiêu 
là cực nhọc. Con về nhà khác cũng mang theo nước mắt mẹ hiền mặc dù 
ngoài mặt bà vẫn gượng cười cho trọn ngày vui của con. Nhà thơ Nguyễn 
Bính vẽ lại cảnh tượng này:
Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi!
Con ạ! đêm nay mình mẹ khóc
Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi."
"Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Giữa làn hoa cỏ núi sông
Giữ lòng thương Mẹ mêng mông không bờ
Chắt chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em"
Hình ảnh nghèo khó của làng quê Việt Nam với những mái tranh nghèo và những gia đình đôi khi neo đơn đến tội nghiệp đã đi vào văn chương Việt Nam với khả năng gây xao động lòng người. Trong những mái tranh nghèo ấy tình mẹ lại càng tỏa sáng biết bao nhiêu với những thân cò lặn lội.
Người con ao ước mua cho mẹ mình những miếng trầu thơm cay và cứ mỗi khi đi ngang hàng trầu thì niềm ao ước ấy lại càng mãnh liệt. Đến khi có thể mua miếng trầu cho mẹ thì bà đâu còn nữa. Người con gái tội nghiệp cũng là nhà thơ Nguyễn Thị Mai kể lại trong nước mắt.
Thơm cay một miếng trầu xưa
Mà con phải bớt tiền mua vì nghèo
Bây giờ đã bớt gieo neo
Lại không còn mẹ mà chiều. Khổ không?
Từ ngày đưa mẹ ra đồng
Qua hàng trầu vỏ con không dám vào"

"À à ời, À à ơi... 
Cái ngủ, mày ngủ cho lâu, 
Mẹ mày đi cấy đồng sâu, chưa về, 
Bắt được con trắm con trê, 
Cầm cổ lôi về, cho cái ngủ nó ăn. 
À à ời, À à ơi..."
Và hình ảnh người Mẹ già thui thủi một mình trên cánh đồng chiều đông buốt giá 
"Thương nhiều lắm dáng mẹ lom khom 
Cúi trên ruộng đồng chiều đông buốt giá, 
Nặng gánh rau chợ tàn chiều muộn, 
Chắt chiu tiền nhàu nát gửi con xa. 
Tim thổn thức, nước mắt cứ trào ra 
Khi cầm trên tay tờ bạc nhàu cũ nát." 
"Mẹ tôi bước xuống đồng sâu
Ngọn cỏ ngóc đầu sắc tựa mũi chông
Mẹ tôi ngã quỵ xuống đồng
Cây lúa đòng đòng đỡ mẹ đứng lên."
"Đã có lần con khóc giữa chiêm bao 
Khi hình mẹ hiện về năm khốn khó 
Đồng sau lụt đường đê sụt lở, 
Mẹ gánh gồng xộc xệch hoàng hôn. 
Anh em con chịu đói suốt ngày tròn, 
Trong chạng vạng ngồi co ro bậu cửa. 
Có gì nấu đâu mà nhóm lửa 
Ngô hay khoai còn ở phía mẹ về 
Chiêm bao ta nước mắt dầm dế 
Con gọi Mẹ một mình trong đêm vắng 
Dù biết lời con chẳng thể nào vang vọng Tới vuông đất Mẹ nằm lưng núi quê hương."
"Mày có đi làm ghé chơi thăm má
mua một tô mì cho má giùm tao
nhớ thêm bột nêm vào trong hoành thánh
tánh má từ xưa vẫn thích ngọt ngào
Nếu Má hỏi mày làm ăn có khá
cũng ráng mà cười nói được nghe chưa
tính má hay buồn nghe ai thất bại
bốn chục năm rồi má vẫn như xưa
Khi mày ra về cũng nên hẹn lại
sẽ đến thăm khi rảnh rỗi việc nhà
má như trẻ thơ thích ngồi nói mãi
những chuyện ngày xưa hồi còn có ba
Ừ mà tao quên mày đốt cho ba
một nén nhang thơm cho má mát lòng
bởi tao đi rồi là hai hình bóng
nay đã mất tăm vừa con vừa chồng..."
Nhà thơ Trần Trung Đạo cũng ở xa nhà , xa rất xa nhưng cũng hạnh phúc hơn khi còn nghe ra giọng nói yêu dấu của mẹ mình: 
"Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người 
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi 
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ 
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi."
Và rồi nhà thơ thở dài với những cách trở mà ông không hy vọng gì 
san lấp được. Ông chỉ còn niềm mơ ước duy nhất nhưng chừng như niềm mơ 
ước này cũng chỉ là thiên thu mà thôi... 
"Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn 
Bên đời gió tạt với mưa tuôn 
Con đi góp lá nghìn phương lại 
Đốt lửa cho đời tan khói sương 
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào 
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao 
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Đừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ 
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ 
Đau thương con viết vào trong lá 
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ 
Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người 
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi 
Ví mà tôi đổi thời gian được 
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười. 
Ví dầu tình bậu muốn thôi 
Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra. 
Bửa nay lên giổ bên chồng 
Tay bưng quả nếp tay bồng con thơ."

Con chưa đủ lớn khôn để chia sẻ vui buồn.
 
Giọng ru buồn len lén hoàng hôn 
Ba mươi năm sau đời con mới hiểu 
Nỗi cô đơn mẹ âm thầm gánh chịu 
Nhiều như bông cỏ dại quê mình."
Đâu cũng sống không đâu thành quê được. 






