Khi viết những dòng này, bất giác tôi thấy đắng lòng.
Niềm yêu nhớ và đau xót khôn tả về cha lại dâng đầy trong trái tim tôi…
Niềm yêu nhớ và đau xót khôn tả về cha lại dâng đầy trong trái tim tôi…
Ngày ấy gia đình tôi rất nghèo. Để có tiền nuôi hai chị em, cha mẹ thường phải làm việc vô cùng vất vả. Ngoài việc làm lụng đêm ngày với mấy thửa ruộng cằn khô, mẹ tôi còn nhận thêm việc sửa đồ thuê, còn cha thì đi theo mấy công trình xây dựng làm thợ. Còn đọng lại trong trí nhớ tôi là những ngày mưa phùn lâm thâm, tôi ngồi nghịch đống vải vụn của mẹ, miệng líu ríu hỏi han đủ thứ.Những sáng mùa hè oi nồng, tôi đi theo mẹ ra đồng. Mùi cỏ khô, mùi nắng,mùi bùn còn vương trong kí ức nồng nàn. Tôi thường tưởng tượng cha là người xây nên những căn nhà đồ sộ, cha ngồi chót vót trên những tòa nhà chọc trời. Vừa làm, cha vừa hướng mắt xuống dưới để có thể nhìn thấy mẹ con tôi.
Những năm tháng ấy với tôi hóa ra là những ngày hạnh phúc nhất. Tôi được sống trong trọn vẹn thương yêu của cha và mẹ
Tôi rất mong chờ những ngày cuối tháng. Đó thường là ngày cha đi làm về.
Thường là tối mịt, khi tôi và mẹ bắt đầu sốt ruột bên mâm cơm được chuẩn bị chu đáo từ chiều. Cha sẽ giấu trong áo một chiếc bánh mì patê -
Những năm tháng ấy với tôi hóa ra là những ngày hạnh phúc nhất. Tôi được sống trong trọn vẹn thương yêu của cha và mẹ
Tôi rất mong chờ những ngày cuối tháng. Đó thường là ngày cha đi làm về.
Thường là tối mịt, khi tôi và mẹ bắt đầu sốt ruột bên mâm cơm được chuẩn bị chu đáo từ chiều. Cha sẽ giấu trong áo một chiếc bánh mì patê -
món ăn mà tôi thích nhất, rồi ôm choàng cả hai mẹ con, cọ cọ cái cằm
đầy râu của cha vào má tôi, bắt tôi hôn cha thật kêu, thật ngọt.
Sau bữa cơm, cha sẽ bảo tôi đánh cho cha một bài tẩm quất. Tôi bặm môi “tẩm quất” cho cha, cố nghĩ ra đủ trò để làm cha khoan khoái…
Tôi vừa tẩm quất vừa nghe cha kể chuyện cổ tích hoặc nghe chuyện xưa tích cũ. Tôi mê mải nghe, mê mải tưởng tượng ra đủ nhân vật, đủ khung cảnh thần tiên…
Tôi cứ ngỡ cuộc sống sẽ mãi như thế, bình yên, ngọt ngào, dù cho khi ấy tôi vẫn chưa hiểu thế nào là bình yên, chưa hiểu hết giá trị hạnh phúc mà mình đang nắm giữ.
Tháng chạp năm tôi tròn tám tuổi. Đó là một mùa đông lạnh và buồn. Năm ấy vụ mùa không ăn thua. Những ngày đi làm xa của cha tôi cũng kéo dài hơn bình thường. Tôi mỏi mắt chờ cha, chờ chiếc bánh mì ngon lành, chờ những tối có cả ba người trong bữa ăn…
Mẹ bảo sắp tết mà nhà chưa có gì nên cha phải cố làm thêm. Mẹ nhắc tôi phải ngoan, học cho chăm, cho giỏi, về cha mới vui, mới mua bánh cho tôi. Tôi gật đầu, thôi nhõng nhẽo đòi cha trong những đêm chỉ có hai mẹ con. Tôi thương cha, nhớ cha ghê gớm…
Một hôm đi học về, vừa vào đến cổng tôi đã nghe có tiếng xôn xao trong nhà. Mấy bác hay đi làm cùng cha tôi đều có mặt. Tôi hí hửng tưởng bố đã về, chạy ào vào trong nhà, hét toáng lên “Bố! Bố!”...
Tôi không thể ngờ đó là những tiếng gọi cha vui mừng cuối cùng trong đời tôi.
Đập vào mắt tôi là mẹ gục trên ghế. Mấy người họ hàng mắt đỏ hoe… Không có cha. Tôi khựng lại. Mơ hồ sợ hãi…
Cha tôi mất vì một tai nạn trên công trường. Người bị rơi từ trên giàn giáo xuống. Quá đột ngột. Quá kinh hoàng, Những gì còn lại của cha được chuyển về. Cả làng tôi xôn xao. Mẹ tôi thẫn thờ. Tôi khóc sướt mướt. Lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là “chết”. Thế nào là vĩnh viễn mất đi một người thân yêu…
Mọi chuyện rồi cũng lắng xuống. Người làng thôi bàn tán. Họ hàng bớt đến nhà thăm hỏi. Người ta dần lãng quên cha tôi. Chỉ có tôi và mẹ là tha thiết nhớ.
Tôi nhớ bàn tay lạnh của cha thường luồn vào lưng khiến tôi cười ré lên vì “buồn” và vì bất ngờ. Tôi nhớ cái cằm tua tủa râu của cha. Nhớ vị bánh mì patê béo ngậy. Những nỗi nhớ không tên tràn ngập căn nhà nhỏ từng phút, từng giờ. Tôi còn quá nhỏ. Tôi dằn vặt mẹ bằng những câu hỏi ngốc nghếch. Tết năm ấy nhà tôi lặng ngắt. Cha vĩnh viễn không về…
Sau này tôi lớn khôn và quen dần với nỗi thiếu vắng cha. Những khi trên đường đời quá chông chênh, thèm một bờ vai vững vàng để tôi gục vào, thèm một tiếng gọi cha nồng nàn, tôi lại khóc. Sắp đến ngày của cha, những kỉ niệm về người lại trở về… Cha tôi có lẽ chưa từng biết tới sự tồn tại của ngày này…
Thế nhưng tôi vẫn muốn gửi tới người vài dòng ngắn ngủi… Những lời thương yêu day dứt trong trái tim tôi… Những dòng chữ chưa khô mực, mà bất giác hai dòng nước mắt đã lăn dài trên má…
THU HUYỀN