Hoa cải mỗi độ lại nở vàng tung bay trên những triền sông biêng biếc xanh.
Có con cò trắng xa xa lang thang tìm bạn.
Có cơn gió mồ côi đìu hiu thổi lạc.
Có bông hoa vàng đơn độc khoe sắc.
Và có cô gái một mình bước trên lối cũ mải mê tìm lại mùa hoa cải ngày xưa.
Đâu đó trong tiềm thức xa xôi có câu hát thiết tha bỗng vọng về rằng
"Có một mùa hoa cải nở vàng trên bến sông.
Em đang thì con gái, đợi anh chưa lấy chồng.
Có một mùa hoa cải, nắng vàng trong mê mải.
Cầm tay anh bối rối, anh nói lời yêu thương..."
Cô gái đợi chàng trai đã qua hai mùa hoa cải, vậy mà... hoa cứ cười trong gió, em cứ buồn một mình."Nếu em còn yêu anh, hãy trở về nơi đầu tiên chúng mình gặp gỡ và trao nhau nụ hôn đầu tiên, ở đó luôn có một người đợi em" - anh từng nói thế với em trong lần cuối mình chia tay. Thế nhưng khi em trở lại thì... chốn cũ vẫn đây, hoa cải vẫn nở tràn đầy mà chẳng còn nữa bóng dáng của người xưa cùng lời hẹn thề cũ.
Trách con thuyền sao chẳng đậu bến một dòng sông hay trách hoa cải sao mang màu vàng gian dối? Ngày xưa, khi yêu nhau, anh bảo trong tình yêu màu vàng tượng trưng cho sự nồng nàn, say đắm và bền lâu, bao giờ đi dọc triền sông quê thấy hoa cải không còn màu vàng nữa, chắc khi ấy anh mới hết yêu em. Ngày mình còn tay trong tay và hồn nhiên cõng nhau đi lạc giữa rừng hoa cải thì sao em có thể hoài nghi những lời chân thành như thế... Ai ngờ màu vàng tha thiết của ngày ấy lại là màu gian dối hôm nay, phải không anh?
Thuở em mười tám, anh đôi mươi, mình vẫn hẹn nhau đầu xuân đạp xe ra triền sông ở ngoại thành chụp ảnh kỷ niệm. Mỗi mùa hoa cải là mỗi mùa tình yêu thêm một tuổi mới. Mình làm một cuốn album lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ, trong sáng ủa tình yêu để sau này cho con cháu xem lại. Những ý nghĩ ngây ngô và đáng yêu đến lạ của ngày ấy giờ ngẫm lại bỗng thấy ngậm ngùi, xót xa...
Nghe trong gió chiều lao xao giữa rừng hoa cải mênh mông bạt ngàn có câu hát, có giai điệu nào đó rất đỗi thân quen:
"Thế rồi thế rồi em, bao mùa vàng rực nắng,
đợi anh mặc hoa trôi, đợi anh trong khắc khoải...
Thế rồi thế rồi thôi, buồn thương hoa héo hắt,
ai cũng bảo phải quên, em đành bước sang ngang, gửi mùa xuân ở lại"...
Xuân qua rồi xuân về, triền sông quê vẫn mê mải một màu vàng tha thiết, nhớ nhung. Hoa cải chốn cũ năm nào thôi đành ép vào trang ký ức, cuốn album ảnh kỷ niệm còn dang dở hãy để nó nằm đâu đó trong góc khuất trái tim mỗi người anh nhé. Và cứ bình yên như thế, hỡi những mùa hoa cải năm xưa...
SƯU TẦM