Nhà tôi ở một thị trấn nhỏ bé cách nhà ông ngoại 12km. Chiều thứ bảy nào tôi cũng đạp xe về quê thăm ông.
" Không hiểu sao tôi thích về quê đến vậy. Tôi như vẫn ngửi thấy mùi khói bếp rạ thơm dìu dịu và chẳng thể quên dáng người nhỏ bé của ông chiều chiều ra con sông trước nhà cất vó..."
Bữa cơm đạm bạc nhưng rất ngon với món dưa chua và món cá vụn om trấu. Ông cười hiền hòa khi thấy tôi ăn ngon miệng. Những đêm trăng sáng mùa hè, ông cháu tôi trải chiếu ra sân ăn cơm. Ông kể những chuyện kháng chiến, chuyện xóm làng… tôi chỉ biết ngồi nghe đầy hứng thú.
Ông tôi cả đời vất vả với những việc đồng áng, vườn tược; hết cấy gặt lại đến trồng màu. Những lúc rảnh thì ông tự đan rổ rá, hay cùng với mấy người bạn già vừa hút thuốc lào vừa bàn luận về những tin tức thời sự trong nước và quốc tế.
Tôi nhớ lắm mùi mồ hôi khét lẹt và mùi thuốc lào đượm trong từng chiếc áo bạc màu của ông. Đặc biệt là đôi mắt hiền từ trìu mến của ông khiến tôi luôn mong muốn phải sống tốt hơn để cho đôi mắt ấy luôn ánh lên niềm vui.
Tôi rất thích cách mà ông động viên con cháu mỗi khi khó khăn. Tôi còn nhớ rõ lúc mà tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Tôi vừa mừng vừa lo: mừng vì đỗ đại học nhưng lo không biết lấy tiền đâu để đi học. Nhưng ông thì vui lắm, ông bảo: “Cháu cứ đi học đi, ông chu cấp gạo hàng tháng và mỗi tháng ông cũng được hơn một trăm ngàn tiền huân chương”. Tôi đã khóc vì vui mừng được đi học và vì thương ông. Rồi tôi cũng được đi học đại học. Tôi chỉ xin ông một ít gạo mỗi dịp về quê còn tiền thì lúc đầu bố mẹ chu cấp rồi. Sau đó thì tôi đi làm gia sư, sống tằn tiện cũng đủ.
Tôi học không giỏi nhưng đi đến đâu hoặc ai đến chơi là ông đều khoe với mọi người về tôi đầy hãnh diện, nào là nó đỗ đại học và còn tự làm thêm không phải nhờ bố mẹ. Bất kỳ thành tích nhỏ nào của tôi, ông cũng đều khoe với mọi người. Điều đó như là một động lực càng động viên tôi phải học tập tốt hơn và phải sống tốt hơn để ông có nhiều niềm vui. Tôi thấy hổ thẹn vì mình chưa làm được gì thật lớn lao cho bản thân và để đỡ đần cho ông.
Khi ra trường, tôi đã tìm được một công việc ở Hà Nội. Tôi lại càng ít khi về quê hơn. Nhưng trong tâm trí tôi luôn thấy bình yên và ấm cúng mỗi khi nghĩ về quê ngoại, về người ông đáng kính - người đã truyền cho tôi hơi ấm của tình thương, của nghị lực để tôi vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống hiện tại.
Mỗi khi về thăm quê, tôi như thấy mình vẫn còn bé bỏng như ngày nào. Tôi thầm cảm ơn ông đã dạy cho chúng tôi biết thế nào là yêu thương. Chỉ có tình thương mới kết gắn mọi người lại gần nhau hơn.
Còn bạn, quê hương trong bạn là gì?
Sưu tầm