Đường rất rộng gồm đuờng chính và hai đuờng nhỏ hai bên dành cho xe đạp..Con đừơng rợp bóng mát của những cây , duờng như gọi là " còng me tây "(??) , cây thấp gốc to, tàn rộng xoè che phủ trông giống như cái lọng của hoàng hậu.
Tôi rất thích đi bộ trên con đuờng này..Nhớ hồi phổ thông thích đi bộ trên đường Bà Huyện Thanh Quan..Những con đường đẹp bao giờ cũng phải có cây cao, bóng mát nhất là có hai hàng me xanh chụm đầu vào nhau thì thật tuyệt và ....đừng có nhiều xe !!
Tôi rất thích đi bộ trên con đuờng này..Nhớ hồi phổ thông thích đi bộ trên đường Bà Huyện Thanh Quan..Những con đường đẹp bao giờ cũng phải có cây cao, bóng mát nhất là có hai hàng me xanh chụm đầu vào nhau thì thật tuyệt và ....đừng có nhiều xe !!
Bây giờ thành phồ đông đúc hơn xưa, số luợng xe máy tràn ngập nên các con đừơng cũng tràn ngập xe và mất đi rất nhiều vẻ thơ mộng ngày nào..
Có đi bộ để tà áo dài bay trong gío hay nón lá nghiêng vành thì các thi nhân mới có hứng để làm thơ. Còn bây giờ ..tôi bật cuời khi nghĩ rằng, nếu Nguyên Sa về đây nhìn các em phóng xe Dream vù vù, mặc áo dài mà ngồi dạng hai chân, tóc tém hớt cao thì...nhà thơ có viết thơ đuược nữa không nhỉ .
Tôi có một kỷ niệm nhỏ gắn với con đường đại học cuả tôi..Hồi đó tôi chuưa biết đi xe máy nên phải đi xe lam đến truờng . Xe dừng ở đầu bùng binh, đừơng Hồng Thập Tự tức Nguyễn thị Minh Khai bây giờ rồi tôi đi bộ vào Khoa học trên đuường Cộng Hoà... Trứơc khi đến Khoa học, tôi phải đi ngang trừơng Petrus ký tức Lê Hồng Phong bây giờ. Lúc về lại đi ngang Petrus Ký để ra lại đuường HTT đón xe làm về nhà.. Tuy lên đại học nhưng gia đình khó nên vẫn bắt tôi mặc áo dài trắng ôm cặp y như ở phổ thông. Thỉnh thoảng tôi mặc áo dài cũ còn nguyên phù hiệu Gia Long. Khi đi ngang Petrus Ký để đón xe lam ở đầu đường HồngThập Tự về nhà, một anh chàng áo trắng quần xanh mang phù hiệu Petrus Ký đi theo. Tôi nhút nhát không dám nói gì hết mặc cho anh ta độc thoại.. Mà không hiểu sao anh ta gặp tôi mấy lần nhu thế. Toàn là khi tôi đi về nên anh ta hoàn toàn không biết "chị Hai" đã là sinh viên.
Một lần anh ta "rống lên " :
Nắng Saigon anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông.
(thơ Nguyên Sa)
Tôi bật cuời và ứng khẩu :
Lầm nghe em, chị đâu phải Gia Long
Sinh viên đó, xin đừng theo chị nữa
Ráng học đi coi chừng đi quân dịch
Hẹn gặp em trong sân truờng đại học ...năm sau !
Thế là cây si đỏ mặt , không còn đi theo nữa..
Tuổi trẻ nghịch ngợm thật. Nhưng cuộc đời có những cái ngồ ngộ không lý giải đuợc ..Có nguời mới nhìn đã thấy ưa, có nguời gặp hoài thấy phát ghét !
H là một trong cái mặt mới gặp ..mà không ghét. Có lẽ vì tôi là Bắc kỳ nên luôn có cảm tình với dân Bắc kỳ như mình. H đi theo tôi, trêu chọc , cứ tưng tửng, chẳng biết là thật hay giả..
Một lần hắn đưa cho tôi bài thơ dễ thuơng :(cũng không biết thơ của hắn hay là của ai ?)
Đố em biết đuờng đến truờng mấy ngả
Con đuờng nào anh đếm buớc nhiều hơn
Gốc cây nào anh thuờng quen đứng đợi
Nhớ nhung gì khi bóng ngả hoàng hôn ?
Gặp ngay “nữ văn sỡi “Lan Chi.Vậy là đâu có ...thuơng yêu con nguời ta một ly ông cụ nào đâu mà cũng hoạ lại chơi :
Em vẫn biết duờng đến truờng nhiều ngả
Đuờng không em anh đếm buớc nhiều hơn
Gốc me tây anh vẫn thuờng đứng đợi
Nhớ em nhiều khi bóng ngả hoàng hôn !
Đúng không các bạn trẻ ?
Đuờng không em anh đếm buớc nhiều hơn
Hay là bây giờ không còn thơ mộng nhu thời xua nữa ?
Nghĩa làđuờng không em, anh chạy sẽ nhanh hơn ?
ST
ST