Tôi run rẩy bước lên cầu thang vắng
Hành lang xưa hun hút bóng thân gầy
Em đâu mất áo dài bay giữa nắng
Gió bỗng buồn lặng ngắt dưới hàng cây
Tôi trở lại đoạn đường xưa tới lớp
Tuổi sáu mươi năm tháng hững hờ trôi
Khung trời đó vẫn xanh ngoài cửa chớp
Tôi giật mình bóng đổ một mình tôi
Bàn học cũ phai rồi hình xưa khắc
Bài thơ tình thuở ấy ngập ngừng yêu
Vệt nắng quái vô tình như muốn nhắc
Ánh mắt nhìn và tiếng trái tim kêu
Tôi thơ thẩn giữa sân trường lặng lẽ
Ngó trúc vàng vơ vẩn nhớ hôm xưa
Khi quay lại bỗng thấy mình cô lẻ
Quá khứ đầy, sao gọi mãi không thưa!!!
Em chắc hẳn tóc mây giờ điểm bạc
Bước chân run môi thiếu bớt nụ cười
Tôi tiều tuỵ bởi đời nhiều lầm lạc
Vẫn nghĩ rằng em mãi tuổi đôi mươi
Bạn bè cũ bây chừ tan tác cả
Đứa xanh rêu thằng viễn xứ chim trời
Tôi đứng lại giữa con đường lắm ngả
Có ngả nào về lại tuổi rong chơi