Rồi tháng Giêng lại đến, chẳng vội vàng. Mới hôm nào trời bỗng dưng chuyển sang nắng nóng như là tiết hạ, rồi một sớm mai thức dậy đã thấy gió lạnh mùa đông về trên ô cửa, và thoảng trong không khí chút mưa bụi của mùa xuân. Mùa giao mùa, cứ dùng dằng như luyến lưu đất với trời.
Ca khúc: Mưa tháng Giêng
Sáng tác: Việt Hùng
Trình bày: Trần Thu Hà
-----
Kìa em đã nghe thấy chưa tiếng tháng Giêng nhón gót trần xuống phố? Đã nghe thấy chưa tiếng thì thầm tự trong lòng đất của những mầm sống mới sinh sôi? Đã nghe thấy chưa bản giao hưởng không lời của những giọt mưa bay bay chẳng đủ làm ướt áo? Tháng Giêng khe khẽ nhoẻn miệng cười trên cánh đào thắm tươi rộn ràng hương ngày mới. Lặng yên nhé, để ta hát tặng em một khúc tháng Giêng...
Tháng giêng mưa ngoài phố
Mưa như là sương thôi
Như bóng cây giăng khói
Như mộng du bên trời
Tháng giêng ngày mỏng quá Nỗi buồn nghe cũ rồi
Mà bên kia tờ lịch
Nỗi niềm mưa xót rơi
Mưa tháng Giêng nhẹ lắm, mịt mờ lắm, chỉ như là khói sương thôi, khói sương giăng giăng trên những mái ngói nâu trầm, em bên ta một chiều xuân phố cổ; khói sương giăng giăng trên những rặng cây cao vút, xanh non non những lộc biếc đầu cành; khói sương lẩn vào đất, vào trời, để mùa xuân như kẻ mộng du, ngà ngà say hương rượu nồng ngày Tết.
Ngày tháng Giêng cũng mỏng như tờ lịch trên tường, vèo trôi qua sau một chớp mi em, vèo trôi qua những rong chơi, những hội hè, những cuộc hẹn hò, những ngày tụ tập... Ngày tháng Giêng, ta gửi lại tờ lịch cuối cùng của năm cũ những nỗi buồn đã cũ, để cùng bóc những tờ lịch năm mới đỏ tươi còn thơm mùi giấy mực, cùng chúc nhau những điều tốt đẹp nhất khi Tết đến, xuân về.
Tháng giêng mưa trên tóc
Những người đi lễ chùa
Theo giọt mưa cầu phúc
Tiếng chuông từ bi mơ
Tháng Giêng là khoảng thời gian con người gạt bỏ hết những lo toan, phiền muộn mà tìm đường đến cửa phật linh thiêng. Lặng nghe một tiếng chuông chùa mà lòng mình nhẹ bẫng. Đứng trước Phật, ta thấy mình bé nhỏ, chẳng còn tính toan, vụ lợi, thôi hết những ganh đua, đố kỵ, ta vẹn nguyên một tờ giấy trắng, chỉ còn lòng thành kính và cái tâm trong sạch đã gột bỏ hết những vẩn bụi trần ai.
Tháng Giêng, ta mơ làm bụi mưa trên mái tóc em, ngây ngô đứng chắp tay trước trầm hương nghi ngút. Cầu phúc, cầu lạc, cầu may... đã bao người tới được? Thôi ta chỉ xin một chút an bằng trong khóe mắt em.
Tháng giêng mưa dưới bến Mộng mơ cô lái đòMắt em đưa lúng liếngTrói tôi bằng vu vơ...
Tháng Giêng ta chẳng nhớ thị thành, thèm được đứng gọi đò trên bến xuân lớp lớp hoa xoan tím. Cô lái đò buông nụ cười mộng mơ sau vành nón, mái chèo khua ì oạp, ta lắng nghe mùa xuân đang reo vui trong từng lớp sóng. Vì có tháng Giêng, ta yêu em từ dạo đó. Vì có mưa phùn, nên hai người dưng chợt xích lại gần nhau dưới một chiếc ô.
Ta gọi tên em là cô gái tháng Giêng má thắm hoa đào, cô gái có đôi mắt biết cười len lén nhìn ta lúc chia tay trên con đò xuân năm ấy, để rồi bao nhiêu năm, ta vẫn đi tìm vu vơ mà trả nợ. Vu vơ biết ở đâu tìm? Ta lại vay thêm tháng Giêng một chút dại khờ, một chút nhớ nhung dẫu biết không bao giờ trả nổi...
Tháng Giêng tiễn đưa nỗi buồn, tháng Giêng chào đón niềm vui, tháng Giêng để tìm về với chính mình ở trạng thái nguyên sơ nhất, tháng Giêng cũng có thể là những điều không bao giờ trọn vẹn..