Sẽ chẳng còn ai thức tôi dậy giữa đêm khuya
Hỏi tôi rằng: làm thế nào để trốn chạy khỏi nỗi buồn
Khi chân không bước nổi
Và giá trị của những lần đánh đổi
Để được yêu thương…
Thế giới của tụi mình là những tấm gương
Soi vào cuộc sống của nhau
Chẳng tìm đâu những sự lấp lánh
Hay lạc lối bởi muôn vàn ảo ảnh
Chỉ kiếm tìm đôi chút an nhiên.
Em là cô gái mà đôi mắt gọi những ưu phiền
Trong đầu luôn bận rộn những điều lo nghĩ
Yếu đuối khôn cùng nhưng vô vàn mạnh mẽ
Mỏng mảnh dịu dàng
Khao khát đam mê…
Là lửa soi lối về?
Là Hà Nội tháng ba?
Là cơn mưa tháng bảy?
Là đêm thu, ru cơn ngủ bằng bài ca xưa ấy
Để rồi thức đợi bình minh.
Đêm nay, hẳn là thành phố sẽ lặng thinh
Khi con chim sẻ bay về một bình minh xứ khác
Đừng bao giờ bay lạc
Đừng bao giờ để đôi cánh kia
Lỡ hẹn với bầu trời…
Yêu thương vốn chẳng biết nhiều lời
Chỉ là những ân cần và hi sinh thầm lặng
Là giọt nước mắt mau tan rơi xuống cuộc đời
Đừng buồn nếu một ngày ta vắng những nụ cười
Và hãy khóc khi cần một cái ôm để thấy mình chưa lớn
Bởi cho đến tận cùng