Tóc đã trắng rồi râu hết xanh
Thời gian như ánh nắng qua cành
Thương mây viễn phố sầu hiu quạnh
Gío thổi chiều nay khách độc hành
Giữa chốn đông người nhìn ra nhau
Không bàn tay vẫy dạ nát nhàu
Phố phường hối hả trời hun khói
Không có dao đâm mà nhói đau
Ta ở trời xa em ở đây
Ba mươi năm nỗi nhớ vơi đầy
Ba mươi năm nữa đà mấy chốc
Sẽ là lau trắng gió lắt lay
Ta nửa đời làm dân phiêu bạt
Thiếu quê hương chẳng có quê nhà
Đời em biến cố thân trôi giạt
Giờ gặp nhau bóng xế chiều tà
Nhận ra nhau mà chẳng tiếng chào
Nhìn nhau ánh mắt đọng xôn xao
Nghe trong hơi thở thời gian cũ
Tim đập mau mà lòng hư hao
Ba muơi năm trước chẳng chờ nhau
Ba muơi năm sau chiều đi mau
Ánh mắt ngược đường nhìn vội vã
Bánh xe quay mắt nhìn phía sau
Thôi đành xem như là kẻ lạ
Vô tình gặp gỡ giữa phồn hoa
Chuyện cũ hôm xưa đành nén lại
Vì chúng ta còn phải về nhà
KHI VỀ
Khi về tóc chẳng còn xanh
Gió hoang mang thổi xoáy thành rong rêu
Phố phường không một tiếng kêu
Khoảng trống phía trước tiêu điều phía sau
Khi về bước thấp bước cao
Chân run tay yếu tim cồn cào đau
Ngàn trùng thấm thoát trôi mau
Trăm năm giữa cuộc bể dâu được gì
Khi về rồi lại vội đi
Hàng cây ngõ vắng còn chi ngước nhìn
Ngoái đầu ngó lại lặng im
Ngẩng lên mai mốt thất kinh tuổi già
Khi về gió thét mưa la
Chim tan tác tổ quê nhà mất tăm
Mỏi chân tìm một chỗ nằm
Gác tay qua cửa trăng rằm đẫm sương
Khi về ngựa lỏng dây cương
Quẩn quanh quanh quẩn con đường buồn tênh
Căn phố cũ chẳng còn tên
Mình ta ngơ ngác bên thềm nhà xưa
Khi về đứng khóc dưới mưa
Nỗi đau li biệt như vừa hôm qua
Khi về lòng bỗng vỡ oà
......
ST