Nói gì tới yêu, cái đi ra ngoài mọi toán học và mọi logic? Trong yêu, một cộng với một trở thành môt, không hai. Trong yêu sâu sắc, tính hai biến mất. Toán học bị siêu việt lên; nó trở thành không liên quan. Trong yêu sâu sắc, hai người không còn là hai người, họ trở thành một. Họ bắt đầu cảm, vận hành, như một đơn vị, như một đơn vị hữu cơ, như một niềm vui cực thích. Toán học sẽ không có tác dụng, logic sẽ không có tác dụng, hoá học không có tác dụng, sinh học không có tác dụng, sinh lí không có tác dụng.
Yêu là cái gì đó phải được kinh nghiệm theo cách khác toàn bộ. Nó không thể được dạy theo cách thông thường của việc dạy; nó không thể trở thành một phần của sư phạm.
Yêu và ghét
Khi bạn yêu một người nào đó, bạn trở thành tình yêu. Khi bạn ghét một người nào đó, bạn trở thành ghét. Nhưng nếu bạn chỉ giữ nguyên là chính bạn, vậy thì bạn không thể là yêu hay ghét theo cách thông thường. Chính vì vậy mà chúng ta nói rằng một người nào đó đã bị rơi vào tình yêu. Hiện tượng yêu là ngã xuống, và ngã vào tình yêu có nghĩa là bạn mất sự tỉnh táo của mình vì tình yêu. Những người yêu nhìn có vẻ điên khùng đối với những người không yêu. Họ là như vậy! Bạn không thể giao tiếp với họ, họ không trong những giác quan của họ.
Thực sự họ không phải vậy; toàn bộ năng lượng đã trở thành tình yêu, họ bị đồng dạng với nó một cách tuyệt đối. Không có sự chứng kiến tuyệt đối với hiện tượng tình yêu.
Điều tương tự cũng xảy ra với ghét. Yêu và ghét là như nhau, bởi vì nó là cùng một trường năng lượng đảo ngược. Khi bạn đang yêu, bạn bị thu hút một cách điên khùng; khi bạn ghét, bạn bị cự tuyệt một cách cương quyết. Khi bạn yêu, bạn trở nên bị hấp dẫn đối với một người nào đó, bạn mất trung tâm của mình, mất bản thân mình, và một người nào đó khác trở thành trung tâm. Khi bạn ghét một người nào đó, điều tương tự cũng xảy ra, một người nào đó cự tuyệt bạn, bạn không ở trung tâm, bạn mất ý thức về mình, và một người khác trở thành trung tâm.
Sở hữu
... Mọi người đều cố gắng sở hữu người mình yêu. Đây không phải là tình yêu. Thực tế, khi bạn sở hữu một người, bạn ghét, bạn phá huỷ, bạn giết; bạn là kẻ sát nhân. Tình yêu phải đem cho tự do chứ; tình yêu là tự do mà. Tình yêu sẽ làm cho người được yêu ngày một tự do hơn, tình yêu sẽ cho đôi cánh, và tình yêu sẽ mở ra bầu trời bao la. Nó không thể trở thành nhà tù, hàng rào bao quanh. Nhưng tình yêu đó bạn
không biết, bởi vì điều đó chỉ xảy ra khi bạn nhận biết; phẩm chất đó của tình yêu chỉ tới khi có nhận biết. Bạn biết tình yêu là tội lỗi, bởi vì nó tới từ giấc ngủ. Và điều này là như vậy với mọi thứ bạn làm. Cho dù bạn cố gắng làm cái gì đó tốt, bạn vẫn gây hại. Nhìn những người làm điều tốt kia: họ bao giờ cũng làm hại, họ là những người gây hại nhất trên thế giới. Những nhà cải cách xã hội, cái gọi là những nhà cách mạng, họ
là những người gây hại nhiều nhất. Nhưng khó mà thấy chỗ có hại của họ bởi vì họ là những người tốt, họ bao giờ cũng làm điều tốt cho người khác - đó là cách thức của họ để tạo ra tù túng người khác. Nếu bạn cho phép họ làm điều gì đó tốt cho bạn, bạn sẽ bị sở hữu. Họ bắt
đầu xoa bóp chân bạn, và chẳng chóng thì chầy bạn sẽ thấy tay họ vươn tới cổ bạn! Họ bắt đầu từ bàn chân, họ kết thúc ở cổ bạn, bởi vì họ vô nhận biết; họ không biết điều họ đang làm. Họ đã học được thủ đoạn - nếu bạn muốn sở hữu ai đó, phải làm điều tốt. Họ thậm chí
không có ý thức rằng họ đã học thủ đoạn này. Nhưng họ sẽ gây hại vì bất kì cái gì - mọi cái - cố gắng sở hữu người khác, dù tên hay dạng của nó là bất kì cái gì, đều là phi tôn giáo, đều là tội lỗi".