Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh vang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Hãy đau đớn đi. Biết đau nỗi đau của người khác và của chính mình là dấu hiệu của lòng nhân ái. Cái tín hiệu đó phát đi và mọi người nhận được.
Vết thương tỉnh thức là một con mắt sáng ngời. Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai. Đừng than thân trách phận. Đời không có lỗi với ai, chỉ có ta có lỗi với đời. Cái tôi đáng ghét (Le moi est haissable - B. Pascal) nhưng cái tôi cũng có lúc đáng yêu vì cái tôi đó biết mình và cuộc đời là một.
Cuộc sống là một niềm an ủi vô bờ. Cuộc sống chỉ cho ta mà không cần lấy bớt đi. Cuộc sống cho ta tất cả và mỉm cười khi thấy ta dại dột. Con người sinh ra vốn bất toàn và để làm những điều lầm lỗi. Nó đẹp vì bất toàn. Nó đáng yêu vì nó luôn luôn lầm lỗi. Vậy thì cứ yêu mà đừng tuyệt vọng. Đời sống có những nhầm lẫn trẻ thơ, không nên giận dỗi. Có những kẻ thấy được thiên đường, có những kẻ thấy được địa ngục và có không ít những kẻ bị chọc mù đôi mắt khi đi qua tình yêu.
Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Hạnh phúc là một điều không bao giờ có thật, nếu có thật thì những nhà tiên tri vĩ đại đã không nhọc lòng bịa đặt thêm Thiên Đường và Niết Bàn để làm gì nữa. Cái hạnh phúc ở trần gian chính là ý thức được khổ đau.